Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

“Kẻ dự bị, tới đây.”

Lời của Chu Tước Thần Quân vô cùng chói tai khiến Trương Định An cảm thấy rất khó chịu. Anh ta vốn dĩ còn cho rằng bản thân mình là người độc nhất trong cả vạn người, hoá ra lại chỉ là người dự bị cho kẻ khác.

“Tôi không tin.” Trương Định An trầm giọng nói. Ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng thì đã rõ.

Chu Tước Thần Quân cười nói: “Tùy cậu.”

Trương Định An căm giận nhìn Chu Tước Thần Quân. Anh ta rất muốn tiếp tục chiến đấu một lần nữa, nhưng lý trí lại nói cho anh ta biết, anh ta chắc chắn không phải là đối thủ của Chu Tước Thần Quân. Bất luận là thực lực hay khí thế, Chu Tước Thần Quân đều mạnh hơn anh ta.

Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Anh ta là người mà những vị Tôn Giả kia muốn, ông xác định muốn bảo vệ anh ta sao?”

Chu Tước Thần Quân nhíu mày, nói: “Năm đó, mấy lão già kia đã gây ra chuyện như vậy ở Trái Đất. Cậu cũng là người của Trái Đất, không những không cùng chung mối thù với Đường Tuấn, mà còn muốn bắt cậu ấy. Như vậy hợp lý sao?”

Trương Định An nói: “Tôn Giả không tiêu diệt Trái Đất đã là quá nhân từ. Năm ấy đều là những người đó tự làm tự chịu. Nếu như bọn họ chịu thuận theo, Trái Đất làm sao có thể ảm đạm đến mức đường này. Bọn họ là tội nhân của Trái Đất. Đường Tuấn bảo vệ bọn họ cho nên anh ta cũng là tội nhân.”

“Ngu dốt hết thuốc chữa.” Chu Tước Thần Quân lắc đầu, không muốn tiếp tục đôi co với Trương Định An.

Đến ngay cả quê hương của mình mà còn ruồng bỏ được, vậy thì trên con đường tu hành, chỉ sợ anh ta đã sớm quên mất sơ tâm.

Hai người giằng co, bầu không khí lập tức trở nên trầm trọng.

“Hừ. Hôm nay tạm tha cho anh ta.”

Trương Định An lạnh lùng “hừ” một tiếng, hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.

“Anh ta đã mang Đạo Nhất Thần Tử đi rồi.” Chân nhân Thái Huyền bỗng nhiên hô lên.

Đạo Nhất đã không còn thấy đâu nữa. Sắc mặt Chu Tước Thần Quân trở nên nghiêm trọng, trầm ngâm suy nghĩ.

Lúc này, ở trên vị trí cao nhất của bia kỷ nguyên, một luồng ánh sáng vụt qua.

Người đứng thứ nhất, Chu Tước Thần Quân.

Đối với xếp hạng này, không có ai bàn cãi gì.

Chu Tước Thần Quân nhìn về phía Đường Tuấn, vẻ mặt dần nghiêm túc, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Đường Tuấn, trở thành người bảo vệ cho anh.

Trong vòng tròn thần bí thế nhưng lại có một không gian khác.

Lúc trước vượt qua tiên quang cấm kỵ, trong thân thể anh lập tức xuất hiện vòng tròn thần bí. Đối với bảo vật được chủ nhân của Phong Ma xem như Tiên Khí tối cao này, cho đến bây giờ, hiểu biết của Đường Tuấn về vòng tròn thần bí mới chỉ dừng lại ở mặt ngoài, còn về phần không gian có ở bên trong, anh cũng không rõ ràng.

Chỗ không gian này chỉ có một màu trắng thuần nhất, trắng đến lóa mắt, khiến người ta không nhìn thấy rõ ràng được.

“Anh là ai?”

Sau khi im lặng một lúc, Đường Tuấn lên tiếng. . Bạ𝙣‎ đa𝙣g‎ đọc‎ 𝒕r𝓾yệ𝙣‎ 𝒕ại‎ _‎ TRÙ𝑀TR𝑈‎ YỆN﹒V𝙣‎ _

Không có người đáp lại.

“Anh rốt cuộc là ai?” Đường Tuấn có chút bực bội.

Theo anh suy đoán, người làm cho sức mạnh của vòng tròn thần bí kia bị mất khống chế chính là đang ở trong không gian này.

“Tôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui