Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Nhân viên làm tư thế mời, đẩy cửa ra cho Đường Tuấn, sau đó đi ra.

Đường Tuấn đi vào, lúc này mới phát hiện căn phòng này thế mà rất rộng lớn, bên trong bày biện một cái ghế sô pha bằng da thật, bàn làm việc còn có một ấm trà, hiển nhiên là văn phòng của một nhân vật cấp cao ở công ty. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ngồi ở trên ghế sô pha uống rượu đỏ. Quần áo của anh ta vừa nhìn là biết âu phục có giá trị không nhỏ, cả người ngửa tựa ở trên ghế sô pha, vô vùng kiểu cách

Nhìn thấy Đường Tuấn đi vào, hắn nhẹ nhàng liếc qua, sau đó thu hồi ánh mắt, nói: “Cậu là nhà nào của dân tộc Mèo.”

Đường Tuấn nói: “Nhà của bà Độc.”

“Bà Độc?” Người đàn ông sắc mặt đột biến, cả người lập tức từ trên ghế salon đứng lên, thân thể căng cứng, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, nói: “Thật chứ?”

Đường Tuấn gật đầu.

“Ha ha ha!” Người đàn ông phát ra tiếng cười to, nói: “Thật sự là trời cũng giúp tôi, đáng đời để cho tôi lập công. Bà Độc tự tiện rời khỏi dân tộc Mèo, hiện tại là kẻ thù chung của toàn bộ dân tộc Mèo, cậu thế mà còn dám thay bà ấy đến, quả thực chính là tự tìm đường chết.”

Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ đắc ý, anh ta xuất thân tầm thường, chỉ là một người phụ trách cấp thấp của bộ tộc người Mèo ở bên ngoài, võ công cũng chỉ có nội kình trung cấp. Nếu có thể bắt người trước mắt này, hỏi ra tung tích của bà Độc và bé gái Nhà họ Hoa kia, nói không chừng anh ta sẽ có có cơ hội có thể trở lại dân tộc Mèo, học tập khống cổ chi thuật và võ công cao thâm hơn.

“Ồ? Vậy sao.” Đường Tuấn lộ ra vẻ trêu tức.

“Khà khà! Đáng đời tên nhóc nhà cậu!” Người đàn ông cười lớn một tiếng, nhào về phía Đường Tuấn, bàn tay chụp vào bả vai của Đường Tuấn. Trong mắt của anh ta, Đường Tuấn gầy gò yếu ớt, căn bản không giống người luyện võ, bắt giữ anh đơn giản không cần tốn nhiều sức.

Rắc rắc!

Khi tay người đàn ông cách Đường Tuấn còn mười mấy centimet, Đường Tuấn bèn ra tay, phát sau mà đến trước, lập tức giữ lại cổ tay của đối phương. Vặn một cái, cổ tay người đàn ông lập tức bị bẻ ngoặt. Cơn đau đớn kịch liệt xuất hiện, người đàn ông kêu lên tiếng, quỳ trên mặt đất.

“Được rồi. Bây giờ tôi hỏi cái gì thì anh phải trả lời cái đó?” Đường Tuấn nói.

Kinh hoàng trên vẻ mặt người đàn ông, trong mắt càng viết đầy vẻ sợ hãi. Anh ta cũng không thấy rõ Đường Tuấn ra tay thế nào, vậy chẳng phải là võ công của người trước mắt này ít nhất là nội công hậu kỳ!

Nghĩ đến những việc này, người đàn ông đó không dám chần chờ thêm nữa, vội vàng gật đầu như bổ củi, cất lời: “Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mà tôi biết.” Suy cho cùng, anh ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi mà thôi, trung thành cùng cương trực đối với ông ta mà nói, nào có quan trọng bằng tính mạng của chính mình kia chứ.

“Vu Hàn đã trở về bộ tộc Mèo hay chưa?” Đường Tuấn hỏi ông ta.

Từ lúc Vu Hàn rời khỏi biệt thự Green Garden tới nay cũng đã qua mười ngày rồi. Theo lý mà nói, Vu Hàn chắc hẳn là đã trở về tộc Mèo rồi mới phải, nhưng Đường Tuấn vẫn muốn xác nhận lại một chút.

Người đàn ông gật đầu một cái, nói: “Năm ngày trước anh ta đã trở về đến tộc Mèo rồi. Theo như tin tức truyền tới từ trong tộc, Vu Hàn còn mang về được thông tin của Bà Độc và cô gái nhà họ Hoa kia nữa, nhưng cụ thể là gì thì tôi không có quyền được biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui