Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Anh ta cẩn thận dè dặt ngước nhìn Đường Tuấn, nói tiếp: “Nhưng mà nghe nói những người già ở trong tộc vô cùng tức giận, còn nói muốn bắt Bà Độc đem về bộ tộc người Mèo để áp dụng cực hình nữa, muốn cho bà ta chịu nỗi đau đớn khi bị ngàn vạn côn trùng cắn xé.” Vừa nghĩ tới chuyện bị ngàn vạn con côn trùng vây cắn, cơ thể tên đàn ông không khỏi run lên, lỡ như bị người khác biết được anh ta tiết lộ tin tức nội bộ của tộc, thì hình phạt mà anh ta phải chịu chắc chắn sẽ không thoải mái hơn vạn trùng vây cắn là bao.

“Bộ tộc người Mèo đã phái người ra ngoài rồi sao?” Đường Tuấn hỏi.

Tên đàn ông lắc đầu, đáp lại: “Tạm thời vẫn chưa thấy gì cả. Nghe nói thiếu chủ của bộ tộc người Mèo xảy ra chuyện, bây giờ toàn bộ Trưởng lão Vu tộc của bộ tộc người Mèo đều đang nghĩ cách chữa bệnh, lấy đâu ra thời gian để mà quan tâm tới Bà Độc đó nữa.”

“Ồ?” Trong lòng Đường Tuấn khẽ động. Đường Tuấn đã từng nghe Bà Độc kể về thiếu chủ của tộc Mèo, nghe nói cũng thăng cấp lên đến cảnh giới Tông sư vào năm ba mươi tuổi gì đấy.

Trong cơ thể của cao thủ võ thuật thuộc cảnh giới Tông sư tràn ngập chân khí, khí lực cường tráng, về cơ bản sẽ không xuất hiện bệnh nặng gì. Nhưng lần này thân thể của thiếu chủ bộ tộc người Mèo lại có thể xảy ra chuyện, hơn nữa cả tộc lại còn phải cùng nhau nghĩ cách, có thể đoán ra đó tuyệt đối không phải là một căn bệnh đơn giản. Nhưng mà như thế cũng tốt, trái lại lại giúp anh có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị hơn. . truyện tiên hiệp hay

“Ha ha ha, đi tiểu xong quả nhiên dễ chịu hơn hẳn. Cao Mạnh, chúng ta uống tiếp đi.” Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng của một gã đàn ông.

Ngay sau đó, một người to lớn cường tráng, mày rậm râu dài xuất hiện ở cửa. Sắc mặt ông ta đỏ bừng, thân hình lắc lư lảo đảo, cách một đoạn xa mà vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn.

“Này, Cao Mạnh, mày quỳ trên mặt đất làm gì thế?” Tên đàn ông to lớn đó dừng lại ở trước cửa, rõ ràng chưa kịp phản ứng

Cao Mạnh, chính là tên phụ trách bộ tộc người Mèo đang quỳ trên đất nghe thấy vậy, trong lòng thầm chửi mắng tên đàn ông cao to đó cả trăm lần: “ Mẹ nó, mày nghĩ ông đây muốn quỳ hay gì. Không thấy là ở đây có tên sát tinh đang theo dõi hay sao?”

“Ơ kìa. Cao Mạnh, mày thế mà cũng mời khách tới cơ à, sao không nói trước với tao một tiếng. Nào tới đây, ba người càng tốt. Chúng ta cùng nhau uống rượu.” Tên đàn ông cao lớn vừa nói, vừa tiến vào bên trong phòng. Trên tay anh ta vẫn còn cầm một chai rượu, đi đường cứ lắc lư loạng choạng, nhìn cứ như sắp ngã ra tới nơi vậy.

“Đi chết đi!” Đột nhiên, hai mắt vốn lờ đờ của tên to con đó bỗng chốc sáng rực, chai rượu trong tay bay thẳng về phía đầu của Đường Tuấn. Hóa ra vừa rồi là anh ta giả say, muốn nhân lúc Đường Tuấn đang lơ là cảnh giác để bất ngờ tập kích!

Nếu như chỉ là một cao thủ nội công tầm thường, sợ rằng đã bị đập trúng thật rồi. Nhưng đáng tiếc thay Đường Tuấn không phải là cao thủ nội công tầm thường, anh cảm ứng được khí lực, đã sớm phát hiện ra ngay từ lúc tên to con đó bước vào, da thịt bên cánh tay phải hắn căng chặt, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng đánh tới!

Bang!

Đường Tuấn đánh một cú trực tiếp vào cánh tay của tên to con, lực đánh ấy mạnh mẽ tới mức khiến cả người tên đó bay văng ra xa, đập vào bàn làm việc.

Sắc mặt tên cường tráng đó biến đổi, trong con ngươi để lộ ra vẻ khiếp sợ kinh hoàng, “Bán Bộ Tông Sư!”

Có thể hoá giải nhẹ nhàng một chiêu này của anh ta thì chí ít cũng phải là Bán Bộ Tông Sư. Vốn dĩ anh ta còn muốn chạy thoát, nhưng bây giờ trong đầu lại không còn bất kỳ ý nghĩ chạy trốn gì thêm nữa. Trước mặt loại cao thủ như thế này mà nghĩ tới bỏ chạy, thì chẳng khác nào tự sát.

“Người anh em này, tôi là Ngô Thịnh của Dược Y Cốc. Chỉ vô tình đi ngang qua chỗ này mà thôi, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào. Chuyện hôm nay tôi coi như chưa nhìn thấy gì hết, thế nào?” Trong thời gian ý nghĩ lưu chuyển, Ngô Thịnh đã nghĩ ra được một lý do thoái thác này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui