Trước tiên anh quan sát miệng vết thương của Ý Ý, sau đó mới bắt mạch.
“Sao hả? Không biết thần y Đường đã nhìn ra cái gì chưa?” Tề Hưng cười khẩy nói.
Đường Tuấn giống như không hề nghe thấy, nói với Diệp Nam Nhật ở bên cạnh: “Chú Diệp, cháu cần cồn y tế.”
Diệp Nam Nhật gật đầu, chỉ mất một chút thời gian đã có người mang cồn y tế đến đây.
“Có thể hơi đau, cô nhịn một chút.” Đường Tuấn mở nắp đậy chai cồn ra, nói với Ý Ý: “Nhưng cô yên tâm, tôi có thể đảm bảo cánh tay của cô sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề lưu lại bất kỳ vết sẹo nào đâu.”
Ý Ý vốn còn có chút chống cự, nhưng nghe tới những lời này của anh, chống cự ở trong lòng lập tức giảm bớt đi. Không có một người con gái nào thích lưu lại một vết sẹo ở trên người cả, cho dù là diện mạo bình thường như cô ta cũng không ngoại lệ.
Đường Tuấn chậm rãi dùng cồn rửa miệng vết thương cho Ý Ý, động tác của anh dịu dàng giống như là đang vuốt ve cánh tay của người yêu vậy. Ban đầu Ý Ý còn cảm thấy hơi đau, nhưng nhìn tới biểu cảm này của anh, cô ta khẽ cắn môi, ra sức nhịn xuống.
Anh rửa sạch miệng vết thương của Ý Ý một lần, còn rửa sạch luôn cả bột Tuyết Cơ ở trên miệng vết thương, lúc này anh mới bỏ chai cồn xuống, lập tức có người ở bên cạnh đón lấy.
Đường Tuấn tiện tay lấy một cây kim châm bạc đã được khử trùng ra, đâm vào cánh tay của cô gái, thủ pháp cũng rất nhẹ nhàng, cô gái không hề cảm thấy đau đớn gì cả. Nhưng từ lúc anh bắt đầu châm cứu, cánh tay của cô gái rịn ra mồ hôi li ti, mồ hôi này nhỏ giọt rơi xuống đất, rất nhanh đã thấm ướt một mảng lớn.
Đến khi mồ hôi không còn chảy ra nữa, anh mới rút kim châm bạc ra, vừa giơ tay lên, nói: “Bột Tuyết Cơ.”
Diệp Nam Nhật đưa Bột Tuyết Cơ đến, anh đón lấy, rắc nhẹ một ít Bột Tuyết Cơ lên trên miệng vết thương của Ý Ý. Lần này Ý Y không còn lộ vẻ đau đớn nữa, năm phút trôi qua, toàn bộ Bột Tuyết Cơ đã thẩm thấu hết vào miệng vết thương. Làn da đỏ ửng ban đầu đã khôi phục lại màu sắc bình thường.
“Sao có thể như vậy được? Rõ ràng là cùng một lọ Bột Tuyết Cơ, sao hiệu quả lại hoàn toàn không giống nhau.” Trong đám người, có người tinh mắt nhìn thấy thất thanh nói.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy Bột Tuyết Cơ mà Đường Tuấn sử dụng cùng với cái lọ mà lúc trước Diệp Thanh Phương dùng chính là cùng một lọ, nhưng hiệu quả lại khác biệt một trời một vực. Đặc biệt, miệng vết thương trên cánh tay của Ý Ý rõ ràng đã đang bắt đầu kết vảy, khiến cho bọn họ âm thầm giật mình sợ hãi. Lúc này bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm, đến cùng Bột Tuyết Cơ là thuốc thật hay thuốc giả đây?
Mà trên mặt Tề Hưng cuối cùng cũng không còn vẻ đắc ý nữa, sắc mặt anh ta xanh mét, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Sao lại như vậy?” Diệp Nam Nhật hỏi ra nghi vấn ở trong lòng tất cả mọi người.
Đường Tuấn đưa lọ Bột Tuyết Cơ cho Ý Ý cầm trong tay, sau đó dặn dò một số việc cần chú ý. Bấy giờ anh mới quay người lại nói với mọi người. “Thật ra bột Tuyết Cơ cũng không có vấn đề gì, sở dĩ lần đầu tiên Bột Tuyết Cơ không có hiệu quả, chủ yếu là bởi vì cô gái này đã uống một ít thuốc trước đó, bởi vì tác dụng của thuốc cho nên mới khiến cho Bột Tuyết Cơ không có tác dụng.”
“Anh Đường, vậy ý của anh là nói Bột Tuyết Cơ có xung khắc với thuốc khác sao?” Có người hỏi.