Đường Tuấn do dự một chút, mới nói: “Hai tháng trước con bước vào cảnh giới Tông Sư.”
Sắc mặt của Trình Tuấn Vũ hơi thay đổi. Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Tuấn khiến ông ta đứng hình ngay tại chỗ.
“Còn đối với việc luyện tập võ thuật, tôi chỉ học một bộ võ thuật thể dục từ ông nội của tôi từ khi tôi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ học phần còn lại.” Đường Tuấn nói.
“Làm sao có thể?” Trình Tuấn Vũ lẩm bẩm. Mấy ngày nay ông ta cũng thấy Đường Tuấn luyện võ, quả nhiên có tác dụng bồi bổ cơ thể, nhưng không thể xem là võ học. Điều đó có nghĩa là Đường Tuấn là một tông sư trời sinh!
Tông sư trời sinh!
Bốn chữ này cứ hiện lên trong đầu Trình Tuấn Vũ, khiến ông không thể tĩnh tâm. Ông hiểu ý nghĩa của bốn từ này. Bây giờ, ông thậm chí còn cảm thấy may mắn vì đã ở lại thêm vài ngày và nhận Đường Tuấn làm học trò.
“Ông nội của con chính là Đường Hạo.” Trình Tuấn Vũ bình tĩnh lại một chút, hỏi.
Đường Tuấn gật đầu. Quả nhiên, Trình Tuấn Vũ đã biết được thân phận của anh.
“Đường Hạo. Nhưng cũng không thể nào.” Ánh mắt của Trình Tuấn Vũ nhìn Đường Tuấn càng thêm khó hiểu: “Làm sao có người nào có thể nhảy qua nội công, trực tiếp nhập tông sư. Thầy sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng nghe qua loại chuyện này.”
“Thầy ơi, chẳng lẽ thể chất của con có vấn đề gì sao?” Đường Tuấn hỏi. Đạo trưởng Huyền Long Tử đã nói, Thẩm Ngọc Nhu chính là những người có thể chất đặc biệt, chẳng lẽ anh cũng thuộc về thể chất đặc biệt?
Trình Tuấn Vũ lắc đầu, nói: “Thầy cũng không rõ.”
Vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm nghị, nói: “Nhưng chuyện liên quan tới việc làm sao con thăng cấp tông sư này, con tuyệt đối đừng nói với những người khác, nếu không rất dễ gặp đại họa.”
Đường Tuấn nhìn vẻ mặt Trình Tuấn Vũ thì biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy, chỉ có thể gật đầu nhẹ.
“Đúng rồi. Hai ba ngày này thầy đã đem tất cả những gì có thể dạy cho con, kế tiếp phải dựa vào lĩnh ngộ của chính con.” Trình Tuấn Vũ ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Thầy cũng chuẩn bị đi rồi.”
“Thưa thầy, thầy phải đi rồi sao?” Đường Tuấn có chút luyến tiếc nói. Mặc dù chỉ ở chung được hai ba ngày, nhưng đúng thật là ông lão đã dốc lòng dạy bảo anh, không có chút giấu làm của riêng nào, nếu không Đường Tuấn cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy.
Trình Tuấn Vũ nói: “Ừm. Hai ngày này thầy cũng có cảm ngộ rõ ràng, phải trở về thử một chút xem có thể đột phá tầng gông cùm xiềng xích kia không.” Trong mắt của ông ta có vẻ mơ ước, võ đạo đối với Trình Tuấn Vũ mà nói chính là truy cầu của cả đời.
Ngay hôm Trình Tuấn Vũ rời khỏi thành phố Đà Nẵng, Đường Tuấn cũng không có lý do tiếp tục chờ đợi, buổi chiều liền trở về thành phố Vinh.
Vừa về tới thành phố Vinh, Đường Tuấn đã nhận được điện thoại của Lý Ngọc Mai.
“Anh ở đâu? Vương Tấn Lợi muốn gặp anh.” Giọng của Lý Ngọc Mai truyền ra từ trong điện thoại.
“Vương Tấn Lợi?” Đường Tuấn nói: “Anh ta gặp tôi làm gì?”