“Sao vậy? Em nói chậm chút.” Đường Tuấn căng thẳng trong lòng.
Mộ Dung Lan nói: “Bệnh viện mới gửi thông báo bệnh cho ông nội em, nói ông nội em có thể không qua khỏi ba ngày. Đường Tuấn, em phải làm gì bây giờ?”
Đường Tuấn hỏi: “Ông nội em mắc bệnh gì? Làm sao có thể nhanh như vậy?”
Mộ Dung Lan biết chuyện ông nội cô bệnh nặng chưa đến mấy ngày.
Mộ Dung Lan nói: “Là ung thư! Bác sĩ nói phát hiện quá trễ, đã phát tán khắp cơ thể rồi! Bảo tụi em chuẩn bị tinh thần sớm. Nếu như ông nội em không qua khỏi thì em biết phải làm sao đây?”
Trong giọng nói của Mộ Dung Lan để lộ ra sự bất lực. Từ trước đến nay, Mộ Dung Lan đều tỏ ra mình rất kiên cường, nhưng bây giờ, chuyện xấu ở trước mặt, mọi kiên cường của cô đều bị sụp đổ.
Đường Tuấn trầm tư một lát, nói: “Ông nội em đang ở bệnh viện nào? Anh sẽ lập tức bay qua đó.”
Mộ Dung Lan ngớ ra, dường như đang suy nghĩ gì đó. Nếu như Đường Tuấn đến thật, đến lúc đó người nhà họ Dung Mộ làm khó gì anh, cô phải làm sao đây?
“Hãy tin anh.” Đường Tuấn trầm giọng nói.
“Viện điều dưỡng Thành Công.” Mộ Dung Lan lúc này mới nói. Đồng thời hạ thấp giọng nói: “Ba mẹ em đều đang ở đây, anh qua đây phải cẩn thận chút.”
“Ừm.” Đường Tuấn trả lời. An ủi Mộ Dung Lan vài câu, Đường Tuấn mới cúp điện thoại.
Tiếp đó Đường Tuấn gọi điện thoại cho Ninh Đình Trung, nói sơ qua với anh ta. Sau đó mới nhờ Ninh Đình Trung giúp đỡ đặt vé máy bay sớm nhất.
Hiệu suất làm việc của Ninh Đình Trung rất cao, sau mười mấy phút đã đặt được vé buổi chiều.
Chiều hôm đó, sau khi Đường Tuấn giao một số chuyện cho Ninh Đình Trung, anh lập tức ngồi máy bay đến nhà họ Mộ Dung.
Máy bay xoay chuyển một lần ở giữa đường.
Đường Tuấn ngồi ở khoa hạng nhất vị trí gần cửa sổ, bên ngoài là biển mây cuồn cuộn, anh nhìn sấptập tài liệu trên đầu gối. Những tập tài liệu này là anh nhờ Ninh Đình Trung đi điều tra, trong đó viết rất rõ về quan hệ của những người trong nhà họ Mộ Dung. Nhà họ Mộ Dung ở trong nước Việt Nam cũng được xem là một dòng họ làm kinh doanh có tiếng, quan hệ của những người trong nhà có thể tìm thấy trên mạng một cách dễ dàng. Đương nhiên những chuyện trong bóng tối, thì không thể tra được.
Khép tài liệu lại, Đường Tuấn xoa huyệt thái dương, nói thầm: “Nhà Mộ Dung quả thực là nhà lớn nghiệp lớn, Mộ Dung Hà kia cũng không hề phóng đại.”
Tài sản nhà Mộ Dung có khoảng hàng nghìn tỷ, sản nghiệp lại hoạt động trên nhiều lĩnh vực, đối với Đường Tuấn hiện giờ mà nói thì chính là gia tài khổng lồ. Cho dù là so sánh với thời kỳ nhà họ Đường còn thịnh vượng thì cũng không thua kém bao nhiêu.
Vào lúc Đường Tuấn đang suy nghĩ, đài phát thanh bên trong khoang bỗng nhiên vang lên: “Xin hỏi trong số các hành khách đang ở đây có ai là bác sĩ không ạ? Nếu như có, làm phiền bác sĩ hãy đến khoang hạng nhất, ở đây có người bệnh cần được cấp cứu.”
Đường Tuấn nghe vậy thì đứng lên, vừa định nói chuyện thì cách chỗ anh không xa đã có một người đàn ông giơ tay nói: “Tôi chính là bác sĩ.”
Người đàn ông đeo một cái kính gọng vàng, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, ăn mặc chỉn chu, rất ra dáng một người thành đạt.