“Nghe nói?” Cô gái chau mày, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy lộ ra biểu cảm này.
Cô ấy rất không thích những loại từ không chắc chắn như vậy.
Người đang nói chuyện không hề thua kém Vương Hiền về thân phận và địa vị, nhưng lúc này cả người lại run lên, vội vàng giải thích: “Là như thế này, nghe nói bên viện điều dưỡng Thành Công đã đặc biệt mời bác sĩ của bọn họ là Tiết Thành Dân trở về. Mặc dù Tiết Thành Dân vênh váo kiêu ngạo, nhưng y thuật lại rất tốt. Có anh ta ở đó, nói không chừng anh ta có thể làm cho ông cụ Mộ Dung gắng gượng thêm vài ngày.”
“Anh ta không được.” Sau khi cô gái nghe xong, đưa luôn ra kết luận.
Khuôn mặt của Đường Tuấn chợt hiện lên trong đầu cô ấy, cô ấy ngừng một lúc, lại nói: “Cứ đợi thêm hai ngày. Rồi lại cân nhắc tiếp.”
Mặc dù những người khác có hoài nghi trong lòng, nhưng cũng không dám chất vấn. Cô gái trước mặt không dễ nói chuyện như bề ngoài.
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại, cô gái nói với trợ lý: “Trong hai ngày, tôi muốn tài liệu chi tiết về một người, anh ta tên là Đường Tuấn, ngồi cùng máy bay với tôi.”
Trợ lý ghi vào cuốn sổ tay mang theo người.
Cô gái nhìn bầu trời âm u bên ngoài sân bay, dùng âm thanh chỉ có bản thân mới có thể nghe thấy, nói: “Cho dù anh còn sống, tôi cũng sẽ không gả cho anh!”
Tất nhiên, Đường Tuấn không hề biết chuyện đã xảy ra ở trong lối đi chuyên dụng ở sân bay, bằng không, anh chắc chắn có thể đoán được thân phận của cô gái đầy khí chất đó.
Sau một hồi giới thiệu, Đường Tuấn mới biết thân phận của vợ chồng Vương Hiền.
Khi biết Vương Hiền là người phụ trách một xí nghiệp nằm trong năm trăm xí nghiệp hàng đầu Thế Giới ở khu vực miền Bắc, trong lòng Đường Tuấn có chút kinh ngạc, chẳng trách vừa rồi Tiết Thành Dân lại không biết xấu hổ mà noi lên tiếp cận như vậy. Mà vợ của Vương Hiền, cũng là người phụ nữ xinh đẹp kia, bà ấy tên là Cao Hồng, hiện đang làm thẩm mỹ và kinh doanh mỹ phẩm. Con gái của họ tên là Vương Hân Hân.
“Cậu Đường, tôi có thể hỏi cậu đến viện điều dưỡng Thành Công để làm gì không?” Cao Hồng khách sáo hỏi.
Đường Tuấn nói: “Tôi đến để chữa bệnh cho ông cụ Mộ Dung.”
Cao Hồng và Vương Hiền đưa mắt nhìn nhau, gật đầu nói: “Thì ra là như vậy. Tin tức ông cụ Mộ Dung bị bệnh cũng đã truyền đi khắp nơi rồi. Nghe nói ông ấy mắc phải bệnh nan y, đã có không ít bác sĩ thử chữa trị, họ muốn mượn việc này để lên được “con thuyền lớn” của nhà họ Mộ Dung.”
Đường Tuấn nghe thấy vậy, trong lòng khẽ động, xem ra nhà họ Mộ Dung vẫn chưa công bố chuyện ông cụ mắc bệnh ung thư ra ngoài.
Bọn họ sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của nhà họ Mộ Dung sao? Trong lòng Đường Tuấn thầm đoán.
Trước mắt, ông cụ Mộ Dung vẫn là người nắm quyền nhà họ Mộ Dung, nếu như ông ấy xảy ra chuyện, rất nhiều việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng.
“Chỉ có điều, cậu Đường, nếu cậu thật sự đến viện điều dưỡng Thành Công, cậu vẫn nên cẩn thận hơn. Mặc dù con người Tiết Thành Dần không tốt, nhưng anh ta đích thực là bác sĩ được đặc biệt mời về đảm nhận vị trí chữa bệnh chủ chốt của viện điều dưỡng. Hơn nữa, anh ta có mối quan hệ với rất nhiều người quyền quý, có thể không xung đột với anh ta là tốt nhất.” Cao Hồng đặc biệt nhắc nhở.
Đường Tuấn cảm ơn.
Cao Hồng rất nhiệt tình, suốt đường đi bà ấy nói chuyện với Đường Tuấn rất nhiều, thậm chí còn chủ động lưu lại phương thức liên lạc. Còn chồng của bà ấy, Vương Hiền thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, cũng không nói chuyện nhiều, chứng đối nhân xử thế và tu dưỡng rất sâu xa.