“Cha ơi, người nói đùa cái gì vậy. Không phải nói bệnh ung thư không thể chữa khỏi hay sao?” Mộ Dung Hà còn tưởng rằng cha mình đang nói đùa, nhưng khi anh ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Khánh, đã lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, nói: “Cha, chuyện cha nói không phải sự thật đúng không? Đường Tuấn anh ta thật sự có bản lĩnh như vậy sao, ngay cả bệnh ung thư cũng có thể chữa khỏi?”
Mộ Dung Khánh xoa xoa huyệt thái dương, nếu không phải bác sĩ Tiết từng cho làm kiểm tra qua, ông ta cũng không tin trên đời này lại thật sự có người có thể chữa khỏi bệnh ung thư. Nhưng hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt, không tin cũng phải tin.
“Tóm lại, mấy ngày này con nên phải bớt phóng túng một chút, nếu không bị đám người chú hai của con nắm được điểm yếu thì tiêu rồi. Vả lại ông cụ đang định hủy bỏ hôn ước của tiểu Lan cùng Nhan Minh, con gọi điện thoại nói cho bên phía Nhan Minh trước đi, để cậu ta qua đây sớm một chút.” Mộ Dung Khánh nói tiếp: “Cha tuyệt đối sẽ không để tiểu Lan gả cho Đường Tuấn.”
Cuộc hôn nhân giữa Mộ Dung Lan cùng nhà họ Nhan là một phần vô cùng quan trọng trong kế hoạch của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hoại nó.
Mộ Dung Hà gật gật đầu, sau đó dùng tay làm động tác cắt cổ, âm trầm nói: “Cha ơi, hay là con tìm người thủ tiêu cái thằng họ Đường kia đi. Mặc dù anh ta có nội công thâm hậu, nhưng làm sao có thể đỡ được súng đạn chứ. Nếu còn không được, thì ngay cả ông nội, lão già sống dai kia cũng thủ tiêu cùng luôn đi, đến lúc đó cha sẽ danh chính ngôn thuận đứng lên làm người chưởng quản gia tộc rồi.”
Mộ Dung Khánh thấy thế, vậy mà không hề trách mắng Mộ Dung Hà, chỉ nhìn anh ta một cách sâu xa và nói: “Không phải rơi vào đường cùng, thì đừng có mà dùng tới thủ đoạn này. Nhưng mà có thể tìm người dạy cho Đường Tuấn một bài học nho nhỏ, phải cho cậu ta biết được chỗ này là do ai làm chủ.”
“Ha ha. Con biết rồi.” Mộ Dung Hà cười nói. Ánh mắt lóe sáng, nơi đây cũng không phải rời khỏi thành phố, mà là địa bàn của cậu cả Mộ Dung, nếu Đường Tuấn đã dám tới, vậy đương nhiên anh ta sẽ phải báo đáp Đường Tuấn cho thật tốt.
Trong phòng bệnh, biểu cảm trên mặt ông cụ Mộ Dung ngày càng nặng nề, Đường Tuấn và Mộ Dung Lan bên cạnh cũng không dám mở miệng nói chuyện.
“Này.” Ông cụ Mộ Dung miễn cưỡng cười khổ một tiếng, nói: “Đường Tuấn, có phải cậu cảm thấy rất nực cười không? Ông vẫn còn đang nằm viện, thằng cháu trai duy nhất thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, mấy đứa con trai con gái lại càng mong ngóng lão già này chết sớm một chút, bọn chúng mới có thể dễ dàng phân chia gia sản. Dáng vẻ của nhà họ Mộ Dung như vậy liệu còn có thể tồn tại được bao lâu cơ chứ?”
Đường Tuấn khẽ lắc đầu một cái, anh cũng không có dự định tham dự vào chuyện gia đình nhà người khác.
“Ông nội.” Mộ Dung Lan muốn nói gì đó, nhưng lại bị ông cụ cắt ngang: “Cháu không cần phải nói giúp bọn chúng, tâm tư của chúng nó ấp ủ cái gì, ông biết rõ hơn cháu nhiều.Toàn bộ nhà họ Mộ Dung, sợ rằng cũng chỉ có cháu mới thật sự quan tâm đến sống chết của một lão già như ông. Haiz, đáng tiếc cháu lại không có hứng thú gì đối với kinh doanh, bằng không ông đã lập tức giao nhà Mộ Dung cho cháu rồi.”
Mộ Dung Lan lắc đầu, nhìn Đường Tuấn, nói: “Ông nội, cháu chỉ có thể làm tròn trách nhiệm một người bác sĩ mà thôi.”
Ước mơ từ nhỏ của cô là theo học ngành y, đặc biệt sau khi làm bác sĩ quen biết với Đường Tuấn, cô càng có một loại cảm giác đặc biệt muốn gắn bó với nghề bác sĩ này hơn, không hề muốn rời xa.
Ông cụ Mộ Dung giơ nắm đấm lên, nói: “Sớm biết như thế này, ông phải dẫn cháu theo bên người ngay từ lúc cháu còn nhỏ mới phải, thay vì đi theo tên Hoa Đình Phong kia học y học cổ truyền.”
Nghĩ đến những chuyện này, tâm tình ông cụ Mộ Dung càng thêm nặng nề. Nếu không phải mấy năm trước ông ta chỉ lo bận rộn với việc làm ăn, bỏ bê gia đình và việc dạy dỗ con cái, thì hiện tại nhà họ Mộ Dung cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.