Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đã yêu một người, dù xấu hay đẹp thì có làm sao.
Đây là thái độ của Đường Tuấn đối với tình cảm. Cho dù dựa vào nhà Hoàng Phủ có thể khiến anh nhanh chóng đạt được sức mạnh to lớn, đủ để chống lại lực lượng của Đường Quang Hoà, nhưng anh vẫn khinh thường. Hơn nữa, so với Hoàng Phủ Ngọc nhìn như nhã nhặn, kì thực lại là kiểu người ngồi tít trên cao, Đường Tuấn càng chung tình với Mộ Dung Lan kiểu chị gái nhà bên như thế hơn.
Hoàng Phủ Ngọc đang chào hỏi với ông cụ nhà Mộ Dung, ánh mắt Đường Tuấn quét qua đám người đến cùng với Hoàng Phủ Ngọc, cuối cùng dừng lại trên người một người phụ nữ. Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặc quần bò bó sát, bày ra đôi chân thon dài thẳng tắp, tóc dài buộc thành tóc đuôi ngựa.
“Lại là một cao thủ Chân Khí Cảnh.” Đường Tuấn cảm nhận được hơi thở không rõ ràng trên người người phụ nữ này, trong lòng âm thầm cảm thán. Tính cả chú Phú, trong phòng này đã có ba cao thủ Chân Khí Cảnh. Nhưng mà điều này cũng không có gì ngạc nhiên, bản thân Hoàng Phủ Ngọc gắn liền với quyền lợi mấy trăm nghìn tỷ của tập đoàn Yên Hoà, nếu bên cạnh cô ta không có cao thủ bảo vệ mới kỳ lạ.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa này rõ ràng là một bậc thầy cao thủ Chân Khí Cảnh, bảo vệ theo sát bên cạnh Hoàng Phủ Ngọc. Khoảng cách giữa cô ta và Hoàng Phủ Ngọc vừa khéo khoảng mười bước chân. Khoảng cách này vừa đủ, sẽ không khiến Hoàng Phủ Ngọc cảm thấy phản cảm, lại có thể khiến cô gái buộc tóc đuôi ngựa có thể ứng phó được bất cứ tình huống phát sinh đột ngột nào.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng phát hiện ra Đường Tuấn và chú Phú, lập tức cảnh giác, cơ thể khẽ cong, chỉ cần hai người bọn họ lộ ra một chút địch ý, cô ta có thể phát ra một kích như sấm sét!
Ngoài cô gái buộc tóc đuôi ngựa ra, Đường Tuấn cũng không chú ý quá nhiều tới những người khác, anh nhanh chóng chuyển sự chú ý lên nội dung câu chuyện của Hoàng Phủ Ngọc và ông cụ nhà Mộ Dung. Lúc này hai người đã chào hỏi khách sáo xong, vừa đúng lúc tiến vào chủ đề chính.
“Cha à, những người khác Chủ tịch Hoàng Phủ lần này đến đây chủ yếu là muốn hợp tác cùng nhà Mộ Dung chúng ta.” Mộ Dung Tú đúng lúc mở miệng.
Ông cụ nhà Mộ Dung nhìn thoáng qua Mộ Dung Tú, trong mắt là vẻ thất vọng không chút nào che dấu. Ông ta có thể cho phép con trai con gái tranh đấu gay gắt, thậm chí bại hết gia tài, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho loại hành vi dẫn sói vào nhà này của Mộ Dung Tú.
“Hợp tác thì đương nhiên có thể rồi. Chỉ là không biết tập đoàn Yên Hoà có điều kiện gì?” Ông cụ nhà Mộ Dung thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói.
Vừa nói xong, nữ trợ lý phía sau Hoàng Phủ Ngọc lập tức đưa lên một tập tài liệu.
“Muốn ba mươi phần trăm cổ phần của nhà Mộ Dung tôi.” Ông cụ nhà Mộ Dung xem xong tài liệu thì khẽ nhíu mày, nhìn mắt Hoàng Phủ Ngọc, nói: “Chủ tịch Hoàng Phủ quả là dám giở công phu sư tử ngoạm.”
Hoàng Phủ Ngọc khẽ lắc đầu, nói: “Không nhiều lắm. Lấy thực lực hiện giờ của tập đoàn Yên Hoà, cho dù muốn cưỡng ép để thu mua sản nghiệp và tập đoàn của nhà Mộ Dung, cũng không tính là việc khó khăn gì.”
Ông cụ nhà Mộ Dung thở dài, ông ta biết Hoàng Phủ Ngọc không nói dối. Thực lực hiện giờ của tập đoàn Yên Hoà đủ để xếp trong top 5 cả nước, thậm chí là cao hơn nữa. Mà nhà Mộ Dung mấy năm nay ngày càng sa sút, hai người tựa như khác nhau một trời một vực.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngọc vẫn là nụ cười nhạt như có như không, dường như không có gì chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô ta, tiếp tục nói: “Đương nhiên, cháu vẫn còn một điều kiện phụ, chờ tới sau khi ông nội Mộ Dung rút lui thì nhất định phải do Mộ Dung Tú đảm nhiệm vị trí người chủ sự của nhà Mộ Dung.”