Nhan Minh là công tử bột, đã từng đắc tội với nhiều người nên cũng sẽ có không ít người gây phiền phức cho cậu ta, nhưng trước giờ đều có chú Mạnh thay cậu ta ra mặt giải quyết hết, hơn nữa cậu ta cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của chú Mạnh, loại võ công ấy khiến cậu ta cực kỳ kinh ngạc, nên lúc này có chú Mạnh ra tay, lòng cậu ta cảm thấy rất chắc chắn.
Ánh mắt Nhan Minh nhìn Đường Tuấn như đang nhìn người chết. Lúc nãy cậu ta thật sự đã bị Đường Tuấn dọa sợ, cái thủ đoạn nhẫn tâm quyết đoán, đến cả súng cũng bị giẫm nát trong một phát, dọa cậu ấm ăn chơi như cậu ta suýt chút tè cả ra quần, nên lúc này cậu ta hận không thể đạp Đường Tuấn dưới chân, phát tiết nỗi hận thù trong lòng.
“Cậu chủ, im miệng!” Chú Mạnh gấp gáp thét lên: “Không được sỉ nhục tông sư!”
Hai bên tóc mai của chú Mạnh nhiễu từng giọt mồ hôi lớn nhỏ, người đàn ông trước mắt này không thể đem ra so sánh với đám du côn mà ông ta từng thay mặt Nhan Minh giải quyết, mà đây là một cao thủ võ đạo thật sự, còn cao hơn ông ta một cảnh giới, một người có thực lực mạnh không thể bì.
Nhưng Nhan Minh vẫn không biết điều, còn ngu ngốc cho rằng bên mình mạnh hơn có ưu thế hơn, cậu ta hoàn toàn không biết bây giờ bọn họ mới là con kiến yếu đuối mặc người bóp nát. Với võ công của Đường Tuấn, muốn giết chết họ hoàn toàn không cần tốn chút sức lực nào, cho dù có thêm vào cả cao thủ võ đạo của nội công Hậu Kỳ là ông ta thì cũng vậy.
“Hơ hơ!” Đường Tuấn phát ra tiếng cười nhạt, trong nụ cười mang theo cả những châm biếm.
“Cậu Nhan, thay tôi giết tên này. Buổi tối, tôi sẽ đưa em gái tôi lên giường cậu, làm cho cậu vui vẻ!” Mộ Dung Hà lại vẫn có thể chưa ngất đi, anh ta nhìn chằm chằm sau lưng của Đường Tuấn, giọng nói oán hận.
Sắc mặt Mộ Dung Lan trắng bệch, anh trai của cô ấy vào lúc này vẫn còn không quên lấy cô ấy ra để giao dịch. Lúc này, tình thân của cô ấy với Mộ Dung Hà đã hoàn toàn biến mất không còn chút nào.
“Ngài Đường.” Chú Mạnh hít sâu một hơi, cố hết sức làm biểu cảm của mình thân thiện hơn chút, nói: “Nhan Minh là con trai duy nhất nhà họ Nhan. Ngài Đường là tông sư không sai, nhưng nhà họ Nhan cũng có tông sư. Ngài Đường sao lại phải vì mấy người này mà đắc tội với tông sư nhà họ Nhan chứ? Chuyện ngày hôm nay, hay là đến đây là được rồi? Tôi có thể bảo đảm với ngài Đường, nhà họ Nhan sẽ không tính toán chuyện ngày hôm nay.”
Loại gia đình giàu có giống như nhà họ Nhan hay nhà họ Hoàng Phủ, tất nhiên sẽ có mối quan hệ tốt với thế gia võ đạo, trong nhà có cung phụng một hay thậm chí là nhiều tông sư Chân Khí Cảnh thì cũng không có gì hiếm lạ.
“Chú Mạnh, chú đang làm gì thế?” Nhan Minh bực tức trong lòng, rõ ràng phía cậu ta chiếm ưu thế, dựa vào đâu mà phải chịu thua.
“Không muốn chết thì đừng nói chuyện!” Chú Mạnh lạnh giọng quát, nhìn vẻ mặt không chịu hiểu của Nhan Minh, nói: “Võ công của ngài Đường đây so với thầy Lâm chỉ có cao hơn thôi!”
“Anh ta làm sao xứng để sánh với thầy Lâm?” Nhan Minh chế giễu nói, nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của chú Mạnh, lại liên tưởng đến màn hung hãn của Đường Tuấn lúc nãy, những lời còn lại cũng không nói ra nữa.
Thầy Lâm là tông sư được cung phụng trong nhà họ Nhan, tuy rằng Nhan Minh không biết về cảnh giới của võ đạo, nhưng từng nhìn thấy thầy Lâm nhẹ nhàng một đấm đánh nát một tấm sắt dày mười mấy cen-ti-mét, mười mấy tên lính đánh thuê từ Đông Nam Á trở về cũng đều không chịu được quá một phút trong tay của ông ta. Nhưng bây giờ chú Minh lại lấy Đường Tuấn ra so với thầy Lâm, mà còn nói chỉ có cao hơn.
Nghĩ đến những điều này, Nhan Minh không kiểm soát được mà run nhẹ, cậu ta ngoan ngoãn im lặng, cúi thấp đầu xuống. Chỉ có dưới đáy mắt vẫn xuất hiện một nỗi oán hận.