Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

“Đúng vậy, mời cậu chứng minh một chút đi.” Người trẻ tuổi Mark cũng tán đồng nói.

Đường Tuấn trầm mặc, anh đưa mắt nhìn về phía Vương Hiền nói: “Tổng giám đốc Vương, đây là ý của chú?”

Vương Hiền lộ ra nụ cười khổ, hiển nhiên không biết phải làm sao. Ông ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Sau khi dùng tiếng Anh nói với hai người nước ngoài mấy câu, ông ta liền kéo Đường Tuấn đi tới một góc trong gian phòng, Mộ Dung Lan thì bị Cao Hồng kéo đi, không biết đang nói chuyện gì.

Vương Hiền: “Cậu Đường, mấy năm tới công ty chúng tôi chuẩn bị đặt trọng tâm phát triển ở Việt Nam, vì để phát triển và chiếm lĩnh thị trường nhanh hơn nên công ty chúng tôi quyết định tiến hành hợp tác cùng công ty y dược nội địa của Việt Nam. Ngài Joseph và ngài Mark chính là đại diện khảo sát mà tập đoàn chúng tôi cử tới Việt Nam lần này, trong tay họ nắm tới gần chục tỷ đô la tiền đầu tư.”

Vương Hiền thở lấy hơi, tiếp tục nói: “Chỉ cần công ty được bọn họ coi trọng thì có thể trở thành đối tác hợp tác với chúng tôi, có thể được hưởng kênh tiêu thụ khổng lồ của công ty chúng tôi. Thuốc Thông Thần cùng Bột Tuyết Cơ có thể được bọn họ chọn lựa, chắc chắn trong một thời gian ngắn sẽ đạt được lượng tiêu thụ kinh khủng, tiêu thụ ra cả nước ngoài cũng không phải là không thể.”

Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, giải thích của Vương Hiền quả thực đã lay chuyển được anh. Đường Tuấn có đủ tự tin với Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ, anh cũng không có hoài nghi với năng lực mà tập đoàn đa quốc gia của Vương Hiền có. Hơn nữa, hiện giờ anh quả thực cần trợ giúp của một tập đoàn lớn như thế này.

Nhưng, dựa vào cái gì mà chuyện tốt sẽ đến phiên anh? Chỉ dựa vào việc anh đã cứu con gái của Vương Hiền một lần?

Đường Tuấn âm thầm lắc đâu, đối với người như Vương Hiền mà nói, chắc chắn lý do này là không đủ.

“Tôi cần bỏ ra cái gì?” Đường Tuấn hỏi thẳng.

Vương Hiền nói: “Ừm, nếu như được bọn họ chọn lựa, có lẽ cậu phải nhượng lại một phần cổ phần của Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ.”

Đường Tuấn hỏi: “Đại khái khoảng bao nhiêu?”

Nếu như ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, Đường Tuấn sẽ không để ý, dù sao anh chỉ cần đảm bảo nắm được hai loại thuốc mới ở trong tay mình là được.

Vương Hiền nói: “Khoảng ba mươi đến bốn mươi phần trăm. Tôi biết có thể là hơi nhiều, nhưng cậu cũng biết đấy, mấy loại thuốc men này so với những thứ khác muốn bán ra được thì phải có kênh, càng cần hơn là phải tạo quan hệ tốt với các phe đối tác.”

“Được rồi, những gì tôi có thể nói đều đã nói rồi, tiếp theo chỉ xem cậu lựa chọn thế nào thôi.” Vương Hiền nhìn về phía Cao Hồng và Mộ Dung Lan đang nói chuyện với đám người Joseph, hạ thấp giọng mà nói thêm một câu, rồi vội quay trở lại chỗ ngồi.

Đường Tuấn lộ ra nét mặt trầm tư. Vương Hiền nói không sai, tiêu thụ thuốc men quả thực không giống với những thứ khác, không chỉ cần có kênh bán mà càng cần hơn là phải tạo được quan hệ tốt với quan chức chính phủ, các cán bộ của cục quản lý thuốc. Mà những thứ này, trước mắt Đường Tuấn đang rất thiếu sót.

Đường Tuấn chỉ suy tư một lát đã quay trở lại, lúc này năm người bao gồm cả Mộ Dung Lan cũng đang trò chuyện hết sức sôi nổi.

Trên mặt Joseph tràn ngập nụ cười, giống như một quý ông dịu dàng lễ độ trò chuyện cùng với Mộ Dung Lan, trong con ngươi màu xanh của ông ta không che dấu được quý mến và nhiệt tình dành cho cô ấy. Thấy vậy, Mộ Dung Lan cũng chỉ cười ý tứ.

Thấy Đường Tuấn trở lại, mấy người lập tức ngưng đề tài.

Joseph ôn hoà cười một tiếng, nói: “Cậu Đường, vừa rồi cô Mộ Dung đã bảo đảm với chúng tôi, cho nên chúng tôi tin tưởng cậu chính là người phát minh ra Thuốc Thông Thần cùng Bột Tuyết Cơ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui