Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Thật xin lỗi, tôi không phải.” Vào lúc này Đường Tuấn lại nói.
“Cái gì?” Joseph hơi sửng sốt, sau đó trên mặt hiện rõ tức giận mà nhìn Vương Hiền, nói: “Vương Hiền, chuyện này là thế nào?”
Mộ Dung Lan cũng nghiêng đầu nhìn Đường Tuấn với ánh mắt dò hỏi, vừa rồi trong lúc trò chuyện cô đã biết được mục đích lần này Vương Hiền gọi Đường Tuấn tới. Chỉ cần có thể được chọn lựa, vậy giá trị con người của Đường Tuấn sẽ tăng vọt trong nháy mắt, cũng càng có sức mạnh đối mặt với sự áp chế của Đường Quang Hòa. Vì thế mà cô mới có thể cố ý đứng ra, dùng danh nghĩa cô chủ của nhà Mộ Dung để bảo đảm.
“Người phát minh ra hai loại thuốc đó là ông nội tôi, chứ không phải tôi.” Đường Tuấn giải thích: “Nhưng tôi có quyền sở hữu đối với hai loại thuốc mới này.”
Đám người Joseph thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cậu Đường thật là thích đùa, chắc hẳn vừa rồi Tổng giám đốc Vương đã nói qua với cậu về mục đích lần này chúng tôi đến đây. Đối với hai loại thuốc mới là Thuốc Thông Thần cùng Bột Tuyết Cơ, chúng tôi đã thử qua, hiệu quả vô cùng tốt, có không gian phát triển rất lớn. Chúng tôi cũng dự định đầu tư, chẳng qua là chúng tôi có vài điều kiện nhỏ, chỉ cần cậu Đường đáp ứng được những điều kiện này, vậy chúng ta sẽ lập tức ký kết hợp đồng.”
“Điều kiện gì?” Đường Tuấn hỏi.
“Chúng tôi muốn bốn mươi phần trăm quyền sở hữu của Thuốc Thông Thần và bốn mươi phần trăm quyền sở hữu của Bột Tuyết Cơ.” Joseph nói.
Vương Hiền cũng thở phào nhẹ nhõm, số lượng này vẫn nằm trong dự liệu của ông ta.
Nhưng mà Joseph dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Còn nữa, chúng tôi muốn cậu đổi Thuốc Thông Thần cùng Bột Tuyết Cơ thành thuốc Tây, hơn nữa phải mở buổi họp báo, nói là được sản xuất dựa trên công thức và kỹ thuật của y học hiện đại.”
Nghe đến chỗ này, nét mặt Vương Hiền chợt biến sắc, ông ta vội nói với Joseph: “Joseph, thỏa thuận lúc trước của chúng ta không có điều kiện này.”
Điều kiện này tương đương với thay đổi Thuốc Thông Thần cùng Bột Tuyết Cơ thành thuốc Tây, mà không còn là thuốc cổ truyền nữa. Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy không có gì, nhưng vừa rồi Đường Tuấn mới nói qua thuốc là do ông nội anh phát minh ra, đây chẳng phải là gián tiếp vũ nhục ông cụ sao.
Joseph lắc lắc đầu, nói: “Đúng là không có, là tôi và Mark tức thời thêm vào đấy.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn: “Điều kiện này không ảnh hưởng gì đến lợi ích của cậu Đường, người Việt Nam các cậu không phải thích nhất là đồ nước ngoài sản xuất sao? Đổi một cái tên nói không chừng còn có thể tăng lượng tiêu thụ, tôi thấy cậu Đường chắc hẳn là có thể đáp ứng nhỉ?”
Tất cả người Việt Nam ở đây nghe thấy thế, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy buồn rầu. Đây chính là hiện trạng lúc này của Việt Nam, ai ai cũng sính ngoại, không chỉ trong lĩnh vực y học cổ truyền, mà còn thể hiện ở các ngành nghề khác nữa.