Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Rốt cuộc cậu là ai? Sao có thể biết rõ ràng như vậy?” Người đàn ông trung niên dùng đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Đường Tuấn, trên người ông ta toát ra khí chất của kẻ bề trên khiến cho người ta không thể không nghiêm túc. Ông ta nhỏ hơn ông cụ nhà Mộ Dung hai mươi tuổi, nhưng khí thế lại không chút thua kém, rõ ràng là đã ngồi ở địa vị cao từ lâu.

Vị cao thủ tông sư đang đỡ ông lão cũng dùng chân khí khoá chặt Đường Tuấn, nếu Đường Tuấn không đưa ra lời giải thích hợp lý, anh ta chắc chắn sẽ động thủ ngay lập tức.

Hiển nhiên, bọn họ đều cho rằng Đường Tuấn đã cố ý điều tra ông lão, và hôm nay anh đến đây, có lẽ không có ý tốt.

“Ha ha.” Đường Tuấn vẫn bình tĩnh, nói: “Bệnh của ông lão đã hoàn toàn biểu hiện trên khuôn mặt và trên hơi thở, nhìn ra cũng không khó, không cần phải đặc biệt đi điều tra.”

“Nói hươu nói vượn! Cô gái trẻ khịt mũi coi thường, mỉa mai: “Y thuật gì mà có thể lợi hại như vậy? Còn biểu hiện trên mặt và hơi thở, sao anh không nói anh nhìn một cái liền có thể hiểu được bệnh tật của thân thể luôn đi.”

Đường Tuấn lãnh đạm nói: “Quả thực là có thể. Liếc mắt một cái có thể nhận ra bệnh tình tiềm ẩn, đối với tôi cũng rất đơn giản.”

Giọng điệu lạnh lùng nhưng lại khá kiêu căng. Bản thân anh là cao thủ y đạo cảnh giới Khí công, hơn nữa từng học bí thuật thăm dò, Đường Tuấn quả thực có tư cách nói ra những lời như vậy.

“Dừng!” Cô gái trẻ nhìn về phía Đường Tuấn bằng ánh mắt khinh thường, giống như đang nhìn một tên bệnh tâm thần vậy.

Ngược lại, vị cao thủ tông sư kia lại khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Tôi từng nghe người ta nói các cao thủ y đạo thực sự có tài nghệ cao siêu khó lường. Lẽ nào người anh em đây cũng là một cao thủ y đạo?”

Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào ông lão đang hôn mê, nói: “Tôi có thể cứu ông ta.”

“Không được!” Cô gái trẻ nói: “Chú Long, tên này ăn nói lung tung, nói điêu không chớp mắt Hơn nữa, ông nội cháu là ai chứ, anh ta lại là ai, có tư cách gì mà khám cho ông nội cháu. Ngộ nhỡ làm hại gì đến ông nội cháu thì làm sao đây?”

Những người khác đều khẽ gật đầu, rõ ràng là đồng ý với ý kiến của cô gái. Thân phận của ông lão quá tôn quý, bình thường khám bệnh cho ông ấy, nào không phải là bác sĩ tài giỏi hạng nhất hạng nhì Việt Nam, tên thanh niên trước mặt sao có thể khám mà không mang theo ý muốn mắc nối gì.

“Ha ha. Các người quyết đi, tôi chỉ khuyên các người một câu, chỉ sợ các người còn chưa xuống núi, ông lão đã ngừng thở rồi.” Đường Tuấn cũng không tức giận, bình tĩnh nói.

Trên mặt mấy người kia lộ ra vẻ kinh sợ, chú Long sờ vào cổ tay ông lão, sắc mặc khẽ đổi. Nhịp tim của ông lão càng ngày càng chậm, cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng.

”Cậu có chắc chắn không?” Chú Long trầm giọng hỏi.

Đường Tuấn gật đầu, nói: “Bệnh nhẹ thôi mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui