“Chà, hóa ra là bọn họ. Nhưng Đường Tuấn là bác sĩ, còn Ninh Ðình Trung lại là dược sĩ mà, sao lại đến phòng tập võ của chúng ta để làm gì? Hay là bọn họ muốn bàn chuyện làm ăn phòng tập võ của chúng ta?”
“Bọn họ làm cái gì cũng không quan trọng! Chỉ cần không gây chuyện với phòng tập võ của chúng ta, nếu bọn họ muốn làm gì thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“He he, đại ca nói đúng, cho dù Đường Tuấn có y thuật tốt, nhưng có lẽ anh ta thậm chí không đủ sức để giết một con gà. Đại ca được thầy truyền dạy những điều tinh túy nhất, chỉ cần một tay là có thể đánh bại anh ta. “
Những lời bình luận này rơi vào tai Đường Tuấn, nhưng Đường Tuấn không tức giận. Ngược lại, sắc mặt của Quách Thịnh Minh hơi khó coi. Những người này nghĩ rằng họ sẽ bất khả chiến bại sau khi học được một vài chiêu thức từ anh ta, thậm chí họ còn dám nghĩ rằng có thể hạ gục Đường Tuấn chỉ bằng một tay.
Quách Thịnh Minh khẽ liếc nhìn Đường Tuấn.
Hơn nửa tháng không gặp, Đường Tuấn dường như không có gì thay đổi. Tuy nhiên, trong mắt của những người luyện võ như Quách Thịnh Minh, hơi thở của Đường Tuấn ngày càng trầm thấp, trước đây Đường Tuấn giống như một thanh kiếm, mạnh mẽ và sắc bén. Nhưng bây giờ Đường Tuấn giống như một mặt hồ yên bình, yên lặng mờ mịt, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ. Dáng vẻ của Đường Tuấn càng toát ra vẻ mạnh mẽ và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Đương nhiên, Quách Thịnh Minh không biết rằng Đường Tuấn đã vô tình biết được bí thuật Nhập thần trong y học, đồng thời cũng luyện tập võ thuật. Anh ta đã tiến một bước rất quan trọng trong võ thuật và đã hình thành linh khí của chính mình trong cơ thể, có khả năng ảnh hưởng đến tâm trí của người khác.
Soạt!
Đường Tuấn đẩy cánh cửa gỗ ra, nhìn thấy mộ vị đạo sĩ trẻ tuổi đang ngồi bên trong. Vị đạo sĩ này mặc áo choàng đen, hai bàn tay giấy trong ống tay áo tỳ bà rộng thùng thình, ngồi trên ghế, nhắm mắt trầm tư. Khuôn mặt của đạo sĩ trẻ tuổi này trắng trẻo như ngọc, tóc dài búi cao, cài kẹp tóc bằng gỗ, khá như một nho sinh thời xưa.
Anh ta ngồi trên ghế, cho người ta cảm giác yên bình vô tận, tâm trí nóng nảy dường như cũng được gột rửa mà bình tĩnh hơn. Anh ta chưa đầy ba mươi, nhưng trên người anh ta toát ra vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.
Khi Đường Tuấn nhìn thấy người đạo sĩ này thì anh đã biết tu vi võ công của anh ta nhất định không thua kém anh. Anh ta cũng đã đạt đến cảnh giới ảnh hưởng đến tâm trí của người khác bằng linh khí trong cơ thể như Đường Tuâ.
Lúc này, đạo sĩ trẻ tuổi đã nhìn thấy Đường Tuấn, bèn mở mắt ra. Đôi mắt anh ta trong veo, không có tạp chất, tựa như dòng suối trên núi. Anh ta đứng dậy, đưa tay về phía Đường Tuấn và nói: “ Tôi là Mục Phương của núi Hồng Lĩnh.”
“Đường Tuấn.” Đường Tuấn nói.
“Xin thất lễ.” Sau khi Mục Phương chào hỏi, thân thể của anh ta đột nhiên lao tới.
Một sải chân, khoảng cách bảy hay tám mét đối với anh ta dường như không tồn tại, khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay của anh ta đã in trên ngực Đường Tuấn.
Đường Tuấn dường như đã đoán được từ lâu, lòng bàn tay từ eo phóng ra nhanh như chớp chạm vào lòng bàn tay Mục Phương.
Uỳnh!
Âm thanh vang vọng, giống như tiếng trống đập trong phòng.
Trước khi cửa đóng lại, nhóm thanh niên nam nữ đứng xem bên ngoài chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vì âm thanh đó. Một số người gan nhỏ hơn thì cả người đã loạng choạng, chân mềm nhũn, thậm chí ngồi sụp xuống đất.
Ầm!
Cửa kính trong phòng tập võ giống như đã bị một bàn tay vô hình đánh mạnh vào, cùng lúc vỡ tan tành. Mảnh kính vỡ rơi khắp sàn nhà.