Người học võ luôn tôn trọng những người có thành tựu, Đường Tuấn lại là cao thủ tông sư, Trần Bá Phước tôn kính anh ta cũng là chuyện nên làm. Thế nhưng, cảnh tượng này, trong mắt của Trần Nhật Minh lại trở thành Đường Tuấn tự cao tự đại, không coi bố mình ra gì.
“Anh Đường, đây là con trai của tôi - Trần Nhật Minh.” Trần Bá Phước chỉ vào Trần Nhật Minh, giới thiệu.
Đường Tuấn liếc nhìn Trần Nhật Minh, gật đầu nói: “Gân cốt không tệ. Là một người có năng khiếu tập võ.”
Trần Nhật Minh nghe vậy, con mắt giống như dài đến trên trán, nói: “Cái này còn cần anh nói. Sư công của tôi cũng nói tôi có xương cốt khá đặc biệt. Trong tương lai, nếu có cơ hội, sẽ kế thừa được sự nghiệp của ông.”
Sư công trong miệng Trần Nhật Minh chính là thầy của Trần Bá Phước, là một cao thủ bộ môn Hình Ý Quyền. Trước đây, ông ta có tu vi ngang hàng Quách Thịnh Minh., nội công đạt đến hậu kỳ. Nhưng bây giờ Quách Thịnh Minh nhận được chỉ điểm của Đường Tuấn, tu vi võ công đột nhiên tăng mạnh, e rằng đã vượt qua ông ta.
Những chuyện này, cũng là một thời gian trước, Đường Tuấn trước thuê người ta điều tra về Trần Bá Phước mới biết được.
“Nhật Minh, ăn nói cho tử tế!” Trần Bá Phước quát.
Dù cho ông ta có mặt dày đến đâu thì lúc này cũng không khỏi nổi giận. Trước mặt này chính là tông sư trẻ tuổi chân chính, mà con trai ông ta lại khua môi múa mép. Quả thực là không biết điều.
“Bố ơi, như này có là gì đây. Con có nói sai gì đâu? Quả thật là sư công đã nói con có thiên phú tốt, còn nói rằng con nhất định sẽ trở thành tông sư võ thuật mà.” Trần Nhật Minh hãnh diện nói. Dường như lời khen của sư công dành cho anh ta là chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Trần Bá Phước nghe đến đó, không khỏi có chút xấu hổ. Bởi vì sợ Trần Nhật Minh nói lộ ra hết ra, nên trước khi tới đây ông ta cũng không nói cho Trần Nhật Minh biết thân phận thật sự của Đường Tuấn, không ngờ cậu con trai của ông ta vậy to gan như thế.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Cảnh giới tông sư cũng không phải nói muốn là được.”
Trần Nhật Minh khinh thường nói: “Vậy thì có gì khó. Nếu tôi muốn học, đạt đến cảnh giới tông sư chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Anh ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Bố tôi gọi anh là đại sư, chắc hẳn anh cũng biết mấy chiêu rồi. Hay là thế này đi, hai người chúng ta cùng nhau so tài một chút, được không?”
Vốn dĩ Quách Thịnh Minh đang uống trà vừa nghe được câu này, suýt chút nữa là phun hết nước trà trong miệng ra ngoài. Anh ta liếc mắt một cái đã nhìn ra được Trần Nhật Minh hoàn toàn không có nội kình trong người, bước chân thì miễn cưỡng được cho là vững vàng, có lẽ đã từng luyện qua vài năm nội công, thân thủ nhiều nhất có thể được xưng là khá tốt.
Nhưng loại thân thủ này đừng nói so với một tông sư như Đường Tuấn, cho dù là những đệ tử bên ngoài võ quán của anh, cũng có thể tìm ra được rất nhiều người mạnh hơn Trần Nhật Minh. Chẳng ai ngờ rằng Trần Nhật Minh vừa mới mở miệng đã muốn đọ sức với Đường Tuấn.
Trần Bá Phước nghe thấy thì sắc mặt cũng bất chợt tái nhợt, giật mình kêu lên, vừa chuẩn bị nói vài câu, khuyên lơn Trần Nhật Minh.
Đường Tuấn nhẹ nhàng khoát tay, ngăn cản Trần Bá Phước nói chuyện. Anh nhìn sang Trần Nhật Minh, cười nói: “Cậu thật sự muốn so tài với tôi à?”