“Ông nội.” Vương Tấn Lợi thu lại biểu cảm vừa rồi, cung kính nói với ông cụ đang ngồi trên ghế.
Ông cụ chính là gia chủ của nhà họ Vương, trong giới Y học cổ truyền Vương Trọng Khang được gọi là “Vua châm”.
Thẩm Dũng và Diệp Quang cũng nói lời chào với ông cụ.
“Ông Vương.” Đường Tuấn nhẹ nhàng cong lưng, cung kính chào một câu.
“Quỷ y” Lâm Trung Hiệp, “Vua châm” Vương Trọng Khang, Hoa Đình Phong và còn có ông nội anh Đường Hạo, là bốn người có tiếng trong giới Y học Cổ truyền, họ cũng đã đạt được thành tựu rất xa trên con đường Y học Cổ truyền, cả đời họ cứu được vô số người bệnh.
Tuy đây là lần đầu tiên Đường Tuấn gặp Vương Trọng Khang, nhưng anh tôn kính ông cụ từ tận đáy lòng. Kính trọng không phải vì thân phận chủ nhân của nhà họ Vương, mà là do y đức và thân phận Y học cổ truyền của ông.
Vương Trọng Khang nhẹ nhàng gật đầu, mời mấy người ngồi xuống.
“Cậu chính là Đường Tuấn nhỉ?” Ánh mắt Vương Trọng Khang không có chút đục ngầu giống như những người già khác, ngược lại trong mắt ông là vẻ điềm nhiên như nhìn thấu mọi chuyện trên đời.
Đường Tuấn gật đầu.
“Ông Lâm từng nhắc về cậu với tôi, những chuyện ở trong thành phố Vinh của cậu tôi cũng từng được nghe nói, rất tốt. Cậu không làm hổ thẹn với danh tiếng của ông nội cậu.” Vương Trọng Khang chầm chậm nói.
Đường Tuấn không kinh ngạc, Lâm Trung Hiệp đã nói về anh với Vương Trọng Khang, vì thế Vương Trọng Khang biết thân phận của anh cũng nằm trong dự đoán. Vương Trọng Khang không nói hết những điều này ở đây, đã đủ để cho thấy tấm lòng rộng rãi của ông cụ.
“Ông nội, cái thằng nhóc đó thì có gì đáng để ông khen thưởng như vậy. Nếu như cháu muốn làm, bất cứ lúc nào cũng có thể làm được.” Vương Tấn Lợi nghe xong lại thấy có chút không thoải mái, nhỏ giọng nói.
Vương Trọng Khang lạnh lùng nhìn Vương Tấn Lợi một cái, nói: “Cháu cũng làm được? Vậy sao cháu không đi làm đi. Ông truyền y thuật cho cháu, nhưng không phải để cháu dùng miệng nói thôi. Cháu nói ông biết, đã bao lâu rồi cháu không xem bệnh, châm cứu cho người ta rồi?”
Vương Tấn Lợi lập tức cứng họng, lắp bắp nói: “Sắp, sắp hai tháng rồi ạ. Nhưng những gì mà ông dạy cháu đều không hề buông lơi, bài tập thì mỗi ngày cháu đều hoàn thành. Với lại, cháu không hề bỏ phí thời gian, thời gian này cháu đều bận xử lý chuyện kinh doanh trong nhà.”
Trên mặt Vương Trọng Khang lộ ra thần sắc thất vọng, nói: “Nhà họ Vương ta từ lúc bắt đầu đã theo nghiệp y mà thành, chứ không phải dựa vào nịnh bợ, khom lưng khuỵu gối với người ta mà có được. Lâu không dùng châm để châm cứu, sẽ trở nên không quen tay. Nếu để lâu hơn, y thuật của cháu làm sao mà tiến bộ được?”
Vương Tấn Lợi còn muốn giải thích, Vương Trọng Khang lại xua xua tay, ngăn anh ta nói tiếp.
“Để các vị chê cười rồi.” Trên mặt Vương Trọng Khang lộ ra ý cười, chỉ là nụ cười xem ra có chút khổ sở. Nhà họ Vương nổi tiếng nhờ y thuật, đứa cháu trai mà ông coi trọng nhất này lại một lòng chỉ muốn mở rộng kinh doanh cho gia tộc, làm mọi thứ đảo ngược, thực sự khiến ông cảm thấy rất đau lòng.
“Văn Thanh à, không phải cậu có vấn đề muốn thỉnh giáo Đường Tuấn sao?” Nhẹ nhàng đè ép tâm tư phức tạp trong lòng, Vương Trọng Khang nói với Hạ Văn Thanh đang ngồi bên cạnh.
Hạ Văn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Đường Tuấn, hỏi: “Bệnh của ngài Mộ Dung là do anh chữa khỏi đúng không?”