Lý Ngọc Mai nhấp một ngụm rượu vang, mặt cô có chút ửng đỏ, nói: “Nhà họ Vương có thể làm nên tên tuổi trong số các gia tộc danh môn Y học cổ truyền, không chỉ dựa vào hư danh. Ngũ Long châm pháp này là bảo vật trấn gia thật sự của nhà họ Vương, mấy năm trước có một người nước ngoài giàu có muốn dùng 3500 tỷ để mua cuốn sách này mà ông cụ nhà họ Vương không những không đồng ý, còn đuổi người kia ra khỏi nhà họ Vương luôn đấy.”
Cô nhìn Đường Tuấn, cười kì quái: “Không ngờ ông cụ nhà họ Vương thế mà lại tặng cuốn sách này cho anh, thật khiến cho tôi không tin nổi.”
“Thì ra còn có chuyện như vậy.” Đường Tuấn than thở trong lòng, anh càng cảm thấy món quà này của Vương Trọng Khang thật sự quá quý giá, nếu anh không làm nên trò trống gì thì thực sự đã phụ lòng ông ấy.
Lý Ngọc Mai đặt ly rượu vang trong tay xuống, đứng thẳng người, vươn vai nhìn xuống Đường Tuấn. Đường cong thân thể lả lướt của cô đều hiện rõ ra trước mắt, tựa như một bức tranh sông núi bao la hùng vĩ đang chậm rãi mở rộng ra, khiến hồn phách người khác rung động.
Đường Tuấn vuốt mũi, chê cười nói: “Cô chủ Lý, cô còn đang mặc đồ ngủ đấy, cô làm mấy hành động như vậy trước mặt tôi liệu có ổn không?”
Lý Ngọc Mai không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Đường Tuấn một cái, ánh mắt nhộn nhạo như nước mùa xuân, tràn đầy phong tình, trong giọng nói mang theo chút u oán, nói: “Tôi còn tưởng rằng anh không có mắt cơ.”
Cô ngồi trên ban công cả buổi nhưng mắt Đường Tuấn cũng không thèm liếc lấy cô một lần, Lý Ngọc Mai thật sự có chút hoài nghi mị lực của mình.
Đường Tuấn không dám tiếp lời, ánh mắt lại có chút không nghe lời rơi trên người Lý Ngọc Mai.
Chỉ thấy Lý Ngọc Mai đứng trên ban công, tay vịn lan can, vạt dưới của chiếc áo ngủ tơ tằm khó khăn lắm mới trùm qua được vành mông, làm lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Cô giẫm chân trần trên sàn nhà bằng gạch men sứ, mái tóc xõa ra, vẻ đẹp của cô là sự kết hợp hoàn mỹ giữa gợi cảm và cao quý.
Đường Tuấn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không để cho mình suy nghĩ lung tung.
Lý Ngọc Mai thấy thế, nhếch miệng cười đắc ý, không chút biến sắc hỏi: “Ngày mai, anh thực sự định đối địch với Tôn Khanh sao? Mặc dù tôi không rõ thực lực của Dược Y Cốc và Phái Thần Châm ra sao, nhưng những môn phái mà cả bối cảnh lẫn nội lực đều mạnh như vậy tất nhiên sẽ vô cùng kiêu ngạo. Cho dù anh thắng cũng sẽ trở thành kẻ địch với hai môn phái Y học cổ truyền cổ đó. Anh thấy đáng không? Lẽ nào anh không sợ bị coi làm công cụ để người khác lợi dụng sao?”
Đường Tuấn uống một hơi cạn cốc nước trên bàn, áp xuống lửa nóng trong lòng, nói: “Nếu ai ai cũng nghĩ như vậy thì Y học cổ truyền thật sự không còn hi vọng gì nữa. Nếu sớm hay muộn cũng phải có người đứng ra, vậy thì cứ để tôi làm đi.”
Lâm Trung Hiệp dùng 40 năm danh vọng của mình tác thành cho anh, Vương Trọng Khang tặng anh Ngũ Long châm pháp tổ truyền. Nếu lúc này Đường Tuấn còn do dự sợ hãi, e rằng chính bản thân anh cũng không thể chấp nhận nổi mình mất.
Lý Ngọc Mai quay đầu nhìn thoáng qua Đường Tuấn, tặc lưỡi khen ngợi, nói: “Xem ra anh thay đổi không ít. Trước kia, anh sẽ không bao giờ nói ra những câu như thế.”
Đường Tuấn khẽ giật mình.
Đúng vậy, anh thay đổi rồi. . ngôn tình tổng tài
Ban đầu lúc mới tới Thành phố Vinh, anh chỉ muốn dùng hết khả năng giấu đi thực lực của bản thân, hành động theo kế hoạch anh đã đề ra để từng bước lật đổ Đường Quang Hoa, đoạt lại nhà họ Đường. Mà bây giờ, anh lại chủ động đi thể hiện tài năng của mình.
“Cậu bé biến thành người đàn ông thật rồi.” Lý Ngọc Mai nhẹ giọng cảm thán.
Đường Tuấn không khỏi xấu hổ, anh cũng đã 25, 26 tuổi rồi.