Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Đường Tuấn ngơ ngác gật đầu, tuy đại khái cũng hiểu là chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh vẫn còn rất nghi ngờ. Ngũ Long châm pháp đã làm cho thân thể Thanh Loan của Cô Cơ thức tỉnh, điều này là chuyện anh không hề nghĩ tới, thậm chí trước kia anh còn không biết Cô Cơ là thân thể của Thanh Loan.

Chuyện này ắt hẳn là do cú đánh nhầm lẫn nào đó.

Đương nhiên, nếu như Ngũ Long châm pháp của Đường Tuấn chưa đến mức phát ra Long Ngâm, nếu như anh không kịp bước vào cảnh giới Nhập Thần tạm thời thì cũng không thể làm được. Y thuật cao siêu của anh cũng chiếm một phần rất quan trọng.

Lúc này mọi người ở đây đều có phản ứng, Cô Cơ thăng cấp lên cảnh giới Tông Sư, khí thế trên người vẫn chưa thể khống chế thành thạo, càng lộ ra vẻ cao quý kiêu ngạo lạnh lùng hơn, giống như tuyết liên ở trên băng sơn. Đường Tuấn ở bên cạnh cô ta cũng không thua kém, dáng vẻ hiên ngang, như ngọn núi không thể khuất phục, dù có chuyện gì cũng không thể đánh gục được anh.

“Cô Cơ, trận so tài này ai thắng vậy?” Đối mặt với sự thay đổi trên người Cô Cơ, mọi người càng quan tâm ai thắng ai thua trong trận so tài Y học cổ truyền này hơn. Dù sao thì điều này cũng quyết định tương lai của Y học cổ truyền.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Cô Cơ, tim như trào lên đến cổ họng.

“Cơ Thục Quyên.” Vẻ mặt của Tôn Khanh lúc này vô cùng lạnh, anh ta nhìn Cô Cơ, trầm giọng nói.


Trong mắt anh ta mang theo một chút ý nghĩ không tốt, giống như đang cảnh cáo.

Cơ Thục Quyên, chính là tên của Cô Cơ.

Nếu như cuộc đời vẫn như lần đầu gặp gỡ thì còn gì bằng chuyện mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản của Cơ Thục Quyên.

Cô Cơ thở dài trong lòng, sao mà cô ta không hiểu ý của Tôn Khanh chứ.

Nếu như y thuật của Đường Tuấn và Tôn Khanh sàn sàn như nhau, thì có lẽ có thể thiên về cô ta một chút. Nhưng bây giờ Đường Tuấn giúp thức tỉnh thân thể Thanh Loan trong người cô ta, ơn nghĩa kiểu này không khác gì là ơn cứu mạng. Lúc này nếu như còn thiên vị Tôn Khanh thì đến cả bản thân cô ta cũng không qua được ải này. Đây chính là không trung thành đối với bản thân! Lại càng bất công với Đường Tuấn!

“Anh Đường đã thắng rồi.” Cô Cơ chậm rãi nói ra mấy chữ, giống như gáng hết sức bình sinh vậy.


Cô ta với Tôn Khanh đều đến vì sự kiêu ngạo, hoàn toàn cho rằng có thể bắt đám người Y học cổ truyền ngu dốt này về chỗ của bọn họ, nhưng lại không ngờ Tôn Khanh lại để thua tâm phục khẩu phục như thế. Hơn nữa thông tin này lại còn chính miệng của cô ta nói ra, chuyện này cô ta chưa từng nghĩ tới.

Ồ!

Sau khi im lặng một lúc lâu thì bây giờ đám người kia đã ồn ào như kiến vỡ tổ.

“Tôi đã nói là y thuật của anh Đường siêu phàm, chắc chắn có thể đánh bại được Tôn Khanh!”

“Hừ! Để xem lần này anh ta còn dám nói chúng ta là Y học cổ truyền ngu dốt nữa không?”

“Dược Y Cốc chẳng qua cũng chỉ là thế này.”

“Anh Đường thật giỏi! Y học cổ truyền là mạnh nhất!”

Tiếng ồn ào của cuộc bàn luận lan ra, giống như một cái chợ rau vậy. Những cảm xúc cất giấu trong tận xương tủy của đám người Y học cổ truyền kiêu ngạo đã được trút ra! Giống như muốn đem lửa giận vừa nãy Tôn Khanh trút lên người bọn họ trả lại cho anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận