Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Đường Tuấn không trả lời mà chỉ dắt Hoa Tiểu Nam từ từ biến mất trong cánh rừng. Vẻ mệt mỏi trên gương mặt Chung Khê San ngày càng rõ rệt hơn, Thần Hải trong cơ thể gần như sắp kiệt quệ. Ông ta há mồm, giống như đang hút cái gì đó, những nguyên khí tinh thuần giống như sương mù giữa hồ nguyên khí bỗng dưng hóa thành từng dòng khí chui vào trong miệng ông ta, được ông ta chuyển hóa thành chân khí gia tăng trong Thần Hải. Ông ta cần phải khôi phục thực lực trước khi Đường Tuấn và Tôn Vân Hoa thi đấu xong. Đến lúc đó mới có thể tránh được thảm họa năm nào của Đường Hạo lại xảy ra lần nữa.

Suy cho cùng, ông ta vẫn nợ người nhà họ Đường một cái mạng!

Lúc này, ở đại sảnh hội nghị của Dược Y Cốc.

Cốc chủ Dược Y Cốc, Tôn Vân Hoa đang ngồi trên ghế cao nhất, một chiếc ghế cổ xưa, phía dưới đó lần lượt là Từ Phượng đứng đầu nhóm cung phụng của Dược Y Cốc và mấy vị trưởng lão.


“Cốc chủ, tôi nói chứ, đối phó với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch sao lại phải cần ngài tự mình ra tay chứ? Mấy lão già chúng tôi đây đối phó với nó cũng dư dả.” Phía dưới, một vị trưởng lão của Dược Y Cốc lên tiếng nói. Có thể trở thành trưởng lão của Dược Y Cốc thể hiện cho thành tựu y thuật của người đó không tệ. Nếu đi ra thế giới bên ngoài người này cũng là thần y một cõi, ít nhất cấp độ cũng phải ngang ngửa với Vương Trọng Khang.

“Nó là cháu của Đường Hạo.” Tôn Vân Hoa thản nhiên nói.

“Cho dù nó là cháu trai của Đường Hạo thì đã làm sao, đến cả Đường Hạo cũng còn thua cốc chủ đó thôi. Cháu trai lão thì có thể nhấc lên sóng gió gì chứ, y thuật cao sâu đến mức nào đâu. Cốc chủ quá coi trọng nó rồi.” Một vị trưởng lão khác không cho là đúng lên tiếng.

Tôn Vân Hoa nhìn người nọ liếc mắt một cái, hơi than thành tiếng, nói: “Các người biết nó đánh thắng Tôn Khanh, có biết là cậu ta dùng y thuật nào đánh bại không?”

Tin tức Tôn Khanh thi đấu bị đánh bại ở bên ngoài, đám trưởng lão này đều biết nhưng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, cơ mà cũng không có công khai ra


“Chắc là may mắn thôi. Mặc dù là Tứ Tượng Châm Pháp của nhà họ Đường cao minh nhưng so sánh với Thái Ất thần châm của Dược Y Cốc chúng ta thì là một cái trên trời một cái dưới đất đấy. Hơn nữa cốc chủ đã luyện tới châm thứ tư của Thái Ất thần châm rồi. Nếu để trong thời cổ đại, cốc chủ có thể so sánh ngang hàng với người chữa bệnh tài giỏi như Biển Thước, Hoa Đà rồi. Thằng nhóc ranh của nhà họ Đường sao có thể ngang hàng với cốc chủ. Vốn dĩ là châu chấu đá xe.” Một vị trưởng lão châm biết, đồng thời cũng có hơi nịnh bợ y thuật của Tôn Vân Hoa.

Tôn Vân Hoa không hề thay đổi sắc mặt chút nào, buồn bã nói: “Đường Tuấn dùng Ngũ Long châm pháp đánh thức Thanh Loan chi thể phía Thần Châm. Cho dù Tôn Khanh có dùng Thái Ất thần châm cũng đều thua cậu ta.”

“Ngũ Long châm pháp? Thức tỉnh Thanh Loan chi thể? Sao mà được? Thanh Loan chi thể muốn đánh thức được khó khăn đến mức độ nào, dựa vào thuật châm cứu Ngũ Long châm pháp thấp kém sao mà làm được?” Vài vị trưởng lão nghe vậy, tức khắc cả kinh.

Ngũ Long châm pháp của nhà họ Vương đương nhiên là bọn họ biết. Cùng cấp bậc với Tứ Tượng châm pháp của nhà họ Đường, sao có thể dùng nó để thức tỉnh Thanh Loan chi thể.


Nhìn các vị trưởng lão há hốc miệng, Tôn Vân Hoa lại thở dài lần nữa. Lúc mới nghe được ngay cả ông ta đây cũng không dám tin, nói chi đến đám trưởng lão này.

“Đây là sự thật.” Tôn Vân Hoa gằn giọng nói: “Đây cũng là nguyên nhân tôi nhận lời khiêu chiến y thuật của Đường Tuấn. Toàn bộ Dược Y Cốc, ngoài tôi ra chỉ sợ không có bất kỳ một ai dễ dàng thắng được y thuật của Đường Tuấn. Thanh danh của Dược Y Cốc không thể bị hao tổn. Chuyện của Đường Hạo chỉ được phép xảy ra một lần, không được có lần thứ hai.”

Các vị trưởng lão im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận