Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khí thế của Đường Tuấn đột nhiên bùng nổ, chân khí vô hình giống như gợn sóng dần dần khuếch tán ra xung quanh, chấn động kịch liệt khiến máu huyết Tôn Vân Hoa sôi trào, máu đỏ trào ra khỏi miệng.
“Cậu đã nhập thần!” Tôn Vân Hoa không rảnh lo cho vết thương của mình, giọng nói ông ta lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Vừa rồi tinh thần lực của Đường Tuấn thoát ra ngoài, ông ta lập tức phát giác ra tinh thần lực cực kỳ lớn mạnh trên người đối phương.
Đường Tuấn không trả lời Tôn Vân Hoa, nói: “Trước tiên tôi sẽ không giết ông. Nhưng thù của ông nội tôi, tôi sẽ nhớ kỹ. Vừa rồi ông có nói biến cố xảy ra với nhà họ Đường có dấu vết chứng tỏ vu tộc nhúng tay vào, chuyện này là thế nào?”
Tôn Vân Hoa nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng tôi có thể chắc chắn, dòng chính vu tộc nhất định có liên quan đến chuyện này. Cậu nên hiểu rõ, dựa vào nội tình và thực lực hiện tại của nhà họ Đường cậu, nếu không phải có một thế lực lớn mạnh khác bên ngoài can thiệp vào thì mấy năm nay không thể nào xảy ra nhiều chuyện như thế.”
“Bà mo.” Đường Tuấn nhớ tới hai chữ này, ánh mắt thâm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Ông cậu không nói cho cậu biết những chuyện này có lẽ là vì không hy vọng cậu bị cuốn vào ân oán năm xưa, vì nhà họ Đường mà lưu lại huyết mạch cuối cùng. Chỉ là ông ấy tuyệt đối không ngờ rằng, thiên phú và nghị lực của cậu còn cao hơn so với ông ấy.” Nói đến đây, Tôn Vân Hoa không khỏi cười khổ một tiếng.
Nhân mà ngày đó ông ta gieo, cuối cùng hôm nay cũng đã tận mắt trông thấy quả rồi.
Đường Tuấn nhìn những tấm bia mộ của nhà họ Đường cách đó không xa, sắc mặt ngưng trọng đi thẳng đến đó.
“Tổ tiên nhà họ Đường, thù này của Thánh Thủ Tông, con đã nhớ kỹ. Con ở đây xin lập lời thề, nhất định dốc hết toàn lực đối phó dòng chính vu độc, không để y thuật cổ truyền tuyệt diệt.” Anh bước đến mộ của tổ tiên Đường Phúc, âm thanh trầm thấp nói.
Chân khí xẹt qua lòng bàn tay anh, từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống mảnh đất âm u lạnh lẽo lại vô cùng ẩm ướt.
“Lấy máu lập thệ.” Tôn Vân Hoa thấy thế, lẩm bẩm nói: “Cần gì phải khổ như vậy chứ. Sự lớn mạnh của dòng chính vu độc không phải là điều mà cậu có thể tưởng tượng ra được, trước kia Thánh Thủ Tông lớn mạnh như thế còn không thể chống lại nổi, nói gì là Đường Tuấn cậu chứ.”
Đường Tuấn đang chuẩn bị quay người rời đi, trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý tưởng gì đó.
Chỗ mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ hơi phập phồng, giống như có thứ gì đó đang muốn phá đất mà ra.
Mặt đất nứt toát, một luồng ánh sáng màu trắng vụt nhanh qua, chưa đến vài giây đã chui thẳng vào giữa mi tâm Đường Tuấn.
Tất cả đều yên bình lại.
“Xảy ra chuyện gì? Đường Tuấn, cậu làm gì đó?” Tôn Vân Hoa kinh hãi, ông ta đã đến ngọn núi này không biết bao nhiêu lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.