Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thẩm Linh Linh hừ một tiếng, cái đầu nhỏ của cô ngẩng cao lên, thẳng lưng đi về phía trước.
“Em gái tôi bị người trong nhà chiều chuộng sinh hư, hy vọng anh Đường đừng để ý.” Thẩm Trung có chút áy náy nói.
Đường Tuấn lắc đầu, cũng không để trong lòng.
Phía trước cách hai người một khoảng không xa, có một đám người vây quanh một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đi đến, người đàn ông có khí chất phi thường, trong tay cầm một ly rượu, bỗng có người đến mời rượu, ông ta cũng chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng không ai dám nói gì cả.
“Thẩm Nhất Nam.” Đường Tuấn nhìn thấy người này, trong lòng khẽ động. Người đàn ông trung niên này chính là người chưởng quản gia tộc giàu có nhất tỉnh Khánh Hòa, Thẩm Nhất Nam!
Vốn dĩ mọi người đều đang vây quanh Thẩm Nhất Nam, nhìn thấy Thẩm Trung và Thẩm Linh Linh đã đến thì rất thức thời tìm cớ rời đi. Chỉ còn lại một nam thanh niên tầm 30 tuổi đứng kế bên người Thẩm Nhất Nam, anh không khom lưng khuỵu gối nịnh bợ giống những người khác mà trái lại ngẩng cao đầu đôi mắt phân rõ trắng đen nhìn chằm chằm Thẩm Linh Linh, trong mắt không hề che giấu mến mộ.
Ngũ quan của nam thanh niên trẻ tuổi này rắn rỏi, hai hàng lông mày kiếm mọc xếch vào trong tóc mai, cũng gọi là mỹ nam. Nhưng mà khi Thẩm Linh Linh nhìn thấy người này lại khẽ nhíu mày, trong mắt cô hiện lên sự chán ghét, nhưng cũng không nói thêm gì.
“Ba.” Thẩm Trung cùng Thẩm Linh Linh kính cẩn lễ phép chào hỏi.
“Ừ.” Thẩm Nhất Nam gật đầu.
“Cậu có lẽ là Đường Tuấn phải không?” Ánh mắt của Thẩm Nhất Nam hơi dừng một chút lên tiếng hỏi Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu, bình tĩnh gọi “Ngài Thẩm” rồi không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Ông ta nhìn thoáng qua vẻ mặt kiêu ngạo của nam thanh niên, ông cảm nhận được nam thanh niên này nhất định là một vị cao thủ có nội lực đỉnh cao thậm chí chỉ còn cách một bước nữa là có thể vào cảnh giới tông sư
Thẩm Linh Linh nghe vậy nhướng mày, trong lòng có chút không vui. Ba của cô chính là nhà giàu nhất của một tỉnh, hơn nữa còn là ông chủ của mấy công ty niêm yết, là con người có giá trị hàng chục tỷ, ai nhìn thấy ông cũng phải cung kính gọi một tiếng “Tổng giám đốc Thẩm” hoặc “chủ tịch Thẩm”, nhưng mà tên nhóc Đường Tuấn này lại có thể xưng hô với ba là “Ngài Thẩm”, như vậy chẳng phải là muốn cùng vai phải lứa với ba sao.
“Tên này thật là tự cao tự đại! Loại người này không xứng với Ngọc Mai. Hừ, nghe Ngọc Mai nói, anh ta hình như cũng có chút bản lĩnh. Cũng đúng lúc tên đáng ghét Vương Niên Khải cũng có mặt ở đây, cô sẽ bảo anh ta giáo huấn Đường Tuấn một chút, để anh ta biết khó mà lui. Cô nhất định không thể để gia đình họ Đường làm hỏng cuộc đời Ngọc Mai.” Trong lòng Thẩm Linh Linh thật sự căm giận.
Bộ dạng Thẩm Nhất Nam không hề để ý chút nào, khi ông đã đạt tới được địa vị và thân phận này, mưu tính và lòng dạ sớm đã không gì lay chuyển được. Ông cười lớn nói: “Nghe nói một tay cậu sáng ra lập Hiệp hội Y học cổ truyền, tính toán lấy Y học cổ truyền làm trọng tâm. Quả thật là tre già măng mọc. Cậu làm được như vậy xem ra còn đỉnh hơn ông của cậu ngày trước nữa.”
Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, rõ ràng Thẩm Nhất Nam đã nhận ra thân phận của anh. Có điều anh cũng không bất ngờ, Thẩm Nhất Nam là nhà giàu số một của tỉnh, lần này lại chủ động muốn gặp anh, như vậy chắc chắn đã sớm thâm nhập điều tra về anh rồi.
.