Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lão dược ngàn năm còn hiếm hơn là bảo dược, trong đó ẩn chứa nguyên khí nồng đậm hơn bảo dược rất nhiều. Nếu anh có thể được vài cọng lão dược ngàn năm thì trong thời gian ngắn chắc chắn có thể tích lũy đủ nguyên khí, sáng lập ra tiểu thiên địa trong cơ thể, đột phá đến cảnh giới Thần Hải!
“Không sai, nhưng mà lão dược là bí mật của dân tộc người Mèo, chỉ có người đứng đầu mới biết nó được gửi ở nơi nào. Tuy hiện tại cha con nhà họ Đằng trông coi dân tộc người Mèo nhưng Đằng Vũ Vân là soán vị được chứ không có truyền thừa, cũng không biết lão dược ở đâu. Nếu không với tính tình của ông ta thì lão dược đã bị lấy luyện đan cho đứa con không không ra hồn của ông ta ăn rồi.” Bà Độc oán hận nói.
“Vậy chẳng phải hiện giờ toàn bộ người của dân tộc người Mèo đều không biết lão dược ở đâu sao?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày. Lúc đó dân tộc người Mèo được gọi là Thập Vạn Đại Sơn, tuy có chút khoe khoang nhưng có thể tưởng tượng nó mênh mông đến cỡ nào. Nếu thật là vậy thì muốn tìm lão dược cũng như mò kim đáy bể sao.
Bà Độc nhìn Hoa Tiểu Nam một cái rồi thở dài nói: “ Cha mẹ Tiểu Nam là người đứng đầu chính thống của dân tộc người Mèo, hẳn họ sẽ biết lão dược dược ở đâu. Nếu có thể tìm được bọn họ, cậu lại cứu Tiểu Nam, họ đưa cậu một hai cây lão dược cũng không phải chuyện khó.”
Hoa Tiểu Nam nghe vậy thì con ngươi buồn bã, cha mẹ cô ấy đã mất tích nhiều năm, muốn tìm được cũng là nói dễ hơn làm.
Đường Tuấn vỗ vỗ bả vai Hoa Tiểu Nam nói: “Tôi sẽ giúp em tìm hai người họ.”
“Ừm, em tin anh Đường có thể làm được.” Hoa Tiểu Nam ngẩng đầu, kiên định nói.
Bà Độc lại âm thầm lắc đầu, bà cũng không thấy khả quan lắm. Nếu có thể dễ dàng tìm thấy cha mẹ Hoa Tiểu Nam thì hai người đã không lưu lạc đến tình trạng này rồi.
Sau ba ngày, Đường Tuấn dẫn bà Độc và Hoa Tiểu Nam tới tỉnh Khánh Hòa thành phố Lai Châu. Bọn họ muốn gặp mặt đám người Mục Phương ở đây rồi đến dân tộc người Mèo.
Mấy người dự định địa điểm sẽ là một khách sạn năm sao ở thành phố Lai Châu, vì đặc biệt tiếp đãi bọn họ nên khách sạn năm sao đã ngưng tiếp khách vào ngày hôm qua.
“Khách sạn của chúng tôi đang tu sửa nên mấy ngày nay không nhận khách.” Đám người Đường Tuấn vừa đến cửa, giám đốc khách sạn lập tức tiến lên giải thích.
Bên trên có chỉ thị xuống nói là hai ngày này muốn tiếp vài nhân vật lớn nên giám đốc khách sạn nào dám chậm trễ. Có thể khiến một khách sạn năm sao đặc biệt không tiếp khách nữa chắc chắn không phải người giám đốc nho nhỏ như anh ta có thể đắc tội.
Đường Tuấn vừa định gọi cho Mục Phương thì một loạt tiếng sang sảng từ trong khách sạn truyền ra trước một bước: “Đường Tuấn, anh đến rồi.”
Mục Phương mặc một áo đạo sĩ, tóc dài búi thành tóc Đạo gia, tay áo dài phấp phới, hoàn toàn xuất thần. Anh ta nói với giám đốc khách sạn: “Đây là vài người bạn của tôi.”
Giám đốc khách sạn nghe vậy thì lập tức nghiêng người tránh ra, vừa xin lỗi vừa dẫn đường cho bọn họ đi vào.
Đường Tuấn sóng vai cùng Mục Phương tiến vào khách sạn, ngồi xuống sô pha ở đại sảnh.
Mục Phương nhìn Hoa Tiểu Nam ngồi bên cạnh Đường Tuấn cười hỏi: “Đây hẳn là cô chủ Hoa nhỉ?”
Hoa Tiểu Nam nhìn thoáng qua Đường Tuấn, thấy anh gật đầu, lúc này cô ấy mới nhẹ nhàng lên tiếng