Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Vì hành trình dân tộc người Mèo lần này mà sư phó trong môn đã đặc biệt tìm thấy chút linh dược cho anh ta ăn vào, lúc này mới đột phá đến cảnh giới Chân Khí hậu kỳ. Ban đầu anh ta cho rằng tốc độ của mình đã rất nhanh, nhưng hiện tại cảnh giới của Đường Tuấn lại giống anh ta, cũng là cảnh giới Chân Khí hậu kỳ. Thậm chí trên người anh, Mục Phương còn cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm.

“Không phải anh ta là Y Thánh của người nhà họ Đường sao? Nhà họ Đường đâu phải gia tộc võ thuật, hơn nữa hiện tại còn lụi bại, sao anh ta có thể tăng cảnh giới võ đạo nhanh vậy chứ? Chẳng lẽ sư phó của anh ta là cao thủ cảnh giới Thần Hải?” Trong đầu Mục Phương thoáng qua ý nghĩ như vậy.

“Đúng rồi Mục Phương, không phải anh nói còn những người khác sẽ cùng đến dân tộc người Mèo trước sao?” Qủa nhiên Đường Tuấn không biết Mục Phương đang nghĩ gì, nhìn đại sảnh trống rỗng, anh thuận miệng hỏi.

Lúc này Mục Phương mới đè xuống khiếp sợ trong lòng, anh ta quyết định tìm thời điểm dò xét Đường Tuấn là giả hay thật. Anh ta cười giải thích: “Những người khác đang trên đường, sư thúc Huyền Long Tử của tôi đi đón bọn họ rồi.”


“Huyền Long Tử đạo trưởng? Ông ấy cũng đi sao?” Đường Tuấn kinh ngạc hỏi.

“Ừ” Mục Phương gật đầu, nói: “Sư thúc Huyền Long Tử đã hoàn thành bế quan. Chuyến này ông ấy sẽ đi cùng chúng ta.”

Đường Tuấn nhìn dáng vẻ của Mục Phương, anh đoán Huyền Long Tử đi cùng chắc chắn là có nguyên nhân khác, nhưng nếu Mục Phương không nói, anh cũng không tiện hỏi nhiều.

“Trừ cái này ra, bốn nhà khác sẽ cùng nhau đi trước, là Hư Cửu Huyền nhà họ Hư, Cố Bách Đường của mạch chính Hình Ý, Trần Thiên Dương nhà họ Đường, còn có kiếm môn Triệu Tuấn Phong.” Sắc mặc Mục Phương ngưng trọng nói: “Mấy vị này đều là tiền bối nổi tiếng nhiều năm, đều là cao thủ Chân Khí hậu kỳ. Nếu không phải lần này dân tộc người Mèo quá mức, bọn họ cũng sẽ không liên thủ.”

“Hư Cửu Huyền?” Đường Tuấn nhướng mày.

“Anh Đường, anh biết ông ta?” Mục Phương hỏi.

Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Đồ đệ ông ta Vương Niên Khải khiêu khích tôi, tôi đã giáo huấn anh ta một chút.”


“Thì ra là thế.” Mục Phương nhắc nhở nói: “Nhưng Hư Cửu Huyền cực kỳ bênh vực người của mình, chỉ sợ anh sẽ phải cẩn thận, ông ta ham thích võ thuật, không cưới vợ sinh con mà chỉ có mấy học trò. Vương Niên Khải là người ông ta xem trọng nhất. Nếu bị anh đả thương, ông ta sẽ không chịu để yên đâu. Nếu cần tôi hòa giải thì anh cứ việc nói.”

Đường Tuấn gật đầu, nhưng anh không có ý định sẽ hòa giải. Chuyện này anh không làm sai, nếu Hư Cửu Huyền thật sự muốn báo thù thay Vương Niên Khải, Đường Tuấn cũng không sợ.

“Bọn họ tới rồi.” Lúc này, sắc mặt Mục Phương ngưng lại rồi nhìn về phía bên ngoài khách sạn.

Một chiếc Lincoln Limousine dừng ngoài cửa lớn khách sạn, sau đó năm người từ trong xe đi xuống.

Đi phía trước mặt, là đạo nhân Huyền Long Tử từng gặp Đường Tuấn một lần. Chỉ là hiện tại Huyền Long Tử không còn bộ dạng điên điên khùng khùng nữa thôi, thoạt nhìn ông ta tràn đầy tinh thần, da mặt bóng loáng, tóc buộc chỉnh tề. Mặc áo đạo sĩ màu xanh lá như tiên giáng trần.


Ở phía sau ông ta, là bốn người còn lại, bọn họ hoặc là mặc trang phục luyện công hoặc là quần áo thời Đường. Có hai người tóc đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn trắng nõn mịn như trẻ con, hơi thở trên người không rõ ràng lại mạnh mẽ, mắt lộ ra tinh quang, khí thế bức người cách lớp thủy cũng có thể cảm nhận được.

“Người đi theo sau sư thúc của tôi là Hư Cửu Huyền, là cao thủ thứ hai gia tộc võ thuật của nhà họ Hư ở Tây Nam.” Mục Phương thấp giọng giới thiệu.

“Sau Hư Cửu Huyền là Hình Ý Môn, Cố Bách Đường là cao thủ nhất nhì của Hình Ý Môn.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận