Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Thuật dẫn máu?”

Hư Cửu Huyền cả kinh, vung máu tươi dính trên tay đi. Mới rồi toàn thân Đằng Ma nổ tung, ông ta là người hứng chịu nhiều nhất, cho dù thực lực của ông ta có mạnh mẽ thì bây giờ khí huyết cũng đã hơi chấn độn rồi. Lúc nghe được bà Độc nói như thế, trong lòng không hỏi giận dữ, mắng: “Mụ già kia, có phải bà đã biết từ sớm ông ta muốn dùng chiêu này không, tại sao không nói sớm? Cuối cùng là bà có rắp tâm gì?”

Ánh mắt bà Độc âm trầm nhưng lại không giải thích gì nhiều. Cùng xuất thân từ Đường Tuấn, bà vừa nhìn Đằng Ma bấm móng tay đã biết ông ta muốn làm gì, chỉ là trong lòng bà ta có tính toán khác, cho nên bà ta cố ý không nói ra.

“Bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai.” Các loại trùng độc từ trên không, dưới đất dường như đang từ từ bao vây bọn họ thành một vòng tròn, ngay cả Huyền Long Tử cũng cảm thấy tim đập nhanh không thôi.

Dù sao ông ta cũng chưa tu đến cảnh giới Thần Hải, nếu không búng tay một cái cũng có thể diệt sạch những đám trùng độc xung quanh mình.

“Mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không chúng ta sẽ trở thành thức ăn nuôi dưỡng đám trùng độc này.” Trần Thiên Dương nghiêm nghị nói.

Xì! Xì! Xì!

Giọng nói bị nhấn chìm, vô số rắn độc không thể đếm xuể được số lượng là bao nhiêu, dường như chúng đã bàn bạc xong từ trước, đồng loạt nhảy bắn ra từ mọi ngóc ngách trong rừng, răng nọc sắc bén tỏa ánh sáng âm u, cho dù là tông sư mà bị cắn một cái, sợ là cũng không dễ chịu gì!

“Hừ!” Triệu Tuấn Phong nhíu đôi mắt lại, ánh sáng lạnh phát ra, vung tay lên, một ánh sáng Thất Luyện Bàn phóng ta từ trong tay áo ông ta, ánh sáng Thất Luyện Bàn đó là do Triệu Tuấn Phong dùng chân khí ngưng tụ thành kiếm khí, vô cùng sắc bén, vừa xẹt qua, những con rắn độc đó tức khắc bị chém thành hai đoạn, rơi xuống đất.

Máu rắn bắn ra, mùi máu tươi trong không khí lại tăng lên thêm vài phần nữa.

Những rắn độc, trùng độc đó không hề có ý sợ hãi mà lùi về phía sau, ngược lại lại càng áp sát mọi người hơn thêm chút nữa.

Lúc này Đường Tuấn mới thấy rõ thứ Triệu Tuấn Phong cầm trong tay.

Đó là một thanh kiếm ngắn chừng 50 cm, dài hơn chủy thủ chút, lại ngắn hơn so với kiếm thông thường. Mũi kiếm sắc bén, tản ra ánh sáng tối tăm và khí lạnh.

Đoạn kiếm Tàng Đông!

Dọc đường đi tới bản dân tộc Mèo, Đường Tuấn cũng không lãng phí thời gian, anh biết được rất nhiều chuyện từ trong miệng của Mục Phương.

Triệu Tuấn Phong dựa vào thanh kiếm trong tay mà được người đời công nhận là top năm tông sư hàng đầu, đoản kiếm Tàng Đông này đúng là vũ khí của ông ta. Nghe nói lúc Triệu Tuấn Phong còn trẻ tuổi đi ra ngoài thám hiểm đoạt được, không ai biết lai lịch cụ thể thế nào. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự sợ hãi của mọi người đối với nó. Phải biết là Triệu Tuấn Phong dựa vào thanh đoản kiếm Tàng Đông này mà đáng bại không dưới mười vị tông sư trong võ đạo!

“Đi!” Triệu Tuấn Phong lại chém ra hai kiếm nữa, kiếm khí vô cùng sắc bén mạnh mẽ, mở ra một lối đi trong đám trùng độc rậm rạp. Ông ta khẽ quát một tiếng, dẫn đầu xông ra ngoài.

Những người khác lập tức đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui