Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Thiếu vu chủ.” Trương Thạch xoay người, nhìn người tới, cung kính đáp lại.

Thanh niên này ấy vậy mà lại là thiếu vu chủ của dân tộc Mèo, Đằng Thiên, con trai độc nhất của Đằng Vũ Vân, là đầu sỏ gây tội hạ độc lên người Hoa Tiểu Nam.

Sắc mặt Đường Tuấn khẽ biến, trong mắt lại tràn đầy sự nghi ngờ: “Không phải nói mấy năm trước Đằng Thiên đã bước vào Cảnh giới Chân Khí rồi sao, tại sao lúc này lại chỉ là một người thường, hơn nữa nhìn có vẻ có chút suy yếu nữa.”

Dựa vào tài y học và tu vi võ đạo của Đường Tuấn, đương nhiên là có thể liếc mắt một cái là nhìn ra tình trạng của Đằng Thiên đứng trước mặt này.

Chẳng qua nhìn dáng vẻ cung kính có thừa của Trương Thạch, có vẻ không giống làm bộ lắm.


“Các vị, tại hạ Đằng Thiên, vu chủ đương nhiệm của dân tộc Mèo đúng là gia phụ. Đằng Thiên hành lễ, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu hiền hoà, rất khó để người khác cảm thấy phản cảm.

Nếu không phải là đã nghe Hoa Tiểu Nam và bà Độc nói qua, ai sẽ nghĩ một quân tử khiêm tốn như vậy thế mà lại ra tay hạ độc với một cô gái chưa thành niên chứ.

“Các vị có thể tới chúc mừng cha tôi, đó chính là vinh hạnh của dân tộc Mèo chúng tôi, sao có thể không dùng lễ chiêu đãi cho được. Các vị, mời đi theo tôi, tôi dẫn các vị đi gặp cha tôi. Tuy là ông đang bế quan nhưng nếu nghe nói các vị khách quý đã đến, có khi lại vô cùng vui vẻ, kết thúc bế quan sớm ấy chứ.” Đằng Thiên nở một nụ cười nhạt.

“Thiếu chủ, nhưng mà vu chủ, ông ấy?” Trương Thạch có vẻ có chút do dự.

Đằng Thiên lắc lắc đầu, nói: “Không sao. Chỗ cha tôi, tôi sẽ tự giải thích.”

“Các vị đi theo tôi.” Nói xong Đằng Thiên xoay người đi về phía con đường đã từng đi qua để tới đây.


Đám người Đường Tuấn và Huyền Long Tử hai mặt nhìn nhau, nhưng nghĩ tới mục đích của mình trong chuyến đi này thì theo sau Đằng Thiên ngay.

Trương Thạch nhìn mấy người đi khỏi, ánh mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

“Dân tộc Mèo chúng ta đã rất lâu không có ra đời, không nghĩ tới giới võ đạo bên ngoài thế mà có thêm nhiều thiên tài tuấn kiệt đến vậy. Nhìn dáng vẻ, hai vị thiếu niên này hẳn là đều chưa tới 30 tuổi nhỉ.” Đằng Thiên vừa đi vừa nhìn về phía Đường Tuấn và Mục Phương cười nói.

Đường Tuấn và Mục Phương khẽ gật gật đầu, cũng không có ý định đáp lời lại.

“Gần đây giới võ đạo đúng là nổi lên sóng gió. Khoảng thời gian trước tôi có nghe được người ta nói trong giới võ đạo xuất hiện tông sư thiếu niên. Đã mong được chiêm ngưỡng phong thái từ lâu rồi. Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được hai vị, đúng là khiến tôi rất thỏa lòng.” Đằng Thiên nói, vẻ đẹp trai trên mặt bỗng dưng xuất hiện sự tiếc nuối, nói: “Đáng tiếc là tôi nhiễm phải bệnh lại, tu vi bỗng chốc thành dã tràng xe cát biển Đông, nếu không thật muốn thi đấu giao lưu với hai vị một chút.”

Anh ta tự nói tự quyết, nhưng lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại có vẻ rất vui mừng.

Đằng Thiên dẫn theo mấy người nhưng cũng không dẫn tới điện dùng để chiêu đãi khách của dân tộc Mèo, ngược lại càng đi càng hẻo lánh. Cuối cùng dừng chân ở dưới chân một ngọn núi. Một cái sơn động sâu thăm thẳm xuất hiện trước mặt mấy người, từng cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi ra từ miệng động tràn ra bên ngoài.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận