Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Đáng tiếc, nhà họ Phạm các người chỉ là gia thế thương nghiệp, cho dù có của cải quyền hành ngập trời, nhưng lại không biết sức mạnh của tôi!” Đường Tuấn gõ gõ ngón tay, trong lòng bình tĩnh như mặt hồ.
Đừng nói là nhà họ Phạm, ngay cả gia thế võ đạo có truyền thừa mấy trăm năm ở Việt Nam, chỉ cần không phải là cao thủ cảnh giới Thần Hải trấn giữ, Đường Tuấn cũng không thể tiện tay lật đổ. Dược Y Cốc lúc trước chính là bài học thất bại. Xét về tài sản bên ngoài, Dược Y Cốc so với nhà họ Phạm chỉ mạnh chứ không yếu, xét về sức ảnh hưởng của võ đạo, nhà họ Phạm lại càng thua kém hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhà họ Phạm, thật sự không đáng để cho anh phải sợ hãi.
Ngay hôm đó, tin tức tập đoàn Thiên Thanh từ chối việc thu mua của chế dược Thiên Tinh đã truyền về trụ sở chính tập đoàn Thiên Tinh, mà chuyện Triệu Trường Thông bị Đường Tuấn đánh cho thương nặng càng khiến cho rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tập đoàn tức giận không thôi, tuyên bố muốn đánh cờ tuyên chiến cùng với tập đoàn Thiên Thanh, để bọn họ biến mất ở trong ngành y dược.
Ai mà ngờ bị cậu chủ Trí Phạm Trùng kia xuất hiện ở trụ sở chính của tập đoàn, nghe được chuyện này, chỉ cười nhạt một tiếng, phê bình hai câu: “Con nhà võ thô lỗ, không có gì đáng lo!” Đồng thời còn chủ động đè nén những âm thanh tức giận kia của trụ sở chính, nói chờ sau khi sinh nhật của ông cụ nhà họ Phạm qua đi hãy nói tiếp.
Cách làm này của Phạm Trùng khiến cho tất cả mọi người trong tập đoàn đều khen ngợi hết lời, nói Phạm Trùng bụng dạ rộng lượng, còn nói nếu như Đường Tuấn biết điều, thì nên chắp hai tay đem tập đoàn Thiên Thanh tặng cho Phạm Trùng.
Đương nhiên, những lời này Đường Tuấn không nghe thấy.
Anh đang ngồi ở trong một sân vắng vẻ, ngồi đối diện với anh là Trình Tuấn Vũ, người thầy đã khai sáng võ đạo cho anh. Một đống lửa đang cháy từ từ, bên trên đống lửa đặt một ấm trà, hai người đang pha trà bàn luận.
Thời gian đã tới tháng mười hai âm lịch, thời tiết đã chuyển lạnh từ sớm. Ông già chỉ mặc một trang phục nhà họ Đường màu trắng bạc, gió rét lạnh lẽo thấu xương thổi vào người, ông già giống như là không nhận ra. Ông ta uống một ngụm trà nóng, thở ra một hơi nóng, nhìn người học trò làm chấn động cả giới võ đạo này của mình.
m thanh khẽ run nói: “Con đã vượt qua thầy.”
Lúc ông mới quen Đường Tuấn, Đường Tuấn vừa mới bước vào cảnh giới Chân Khí không lâu, ngay cả cách tu luyện như thế nào cũng không biết, còn cần ông phải chỉ dạy. Nhưng sau mấy tháng, quyền của Đường Tuấn đã có thể giết chết Thần Hải, thực lực đã cao hơn ông không biết gấp bao nhiêu lần. Nếu không phải vừa rồi hai người từng thử qua, Trình Tuấn Vũ cũng không dám tin.
“Là nhờ thầy đã chỉ bảo cách thức.” Đường Tuấn cười nói.
Trình Tuấn Vũ lắc đầu nói: “Thầy chỉ là người dẫn đường mà thôi.”
Ông khẽ nhíu mày nói: “Con thật sự đã giết Trương Tuyệt Minh sao?”
Trương Tuyệt Minh là cường giả cùng thế hệ với ông. Năm đó hai người còn đã từng đánh nhau, Trinh Tuấn Vũ thua nhiều thắng ít. Mấy năm nay ông chỉ dừng lại ở cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, không có cách nào tiến thêm bước nữa. Khi nghe tin Trương Tuyệt Minh thăng cấp lên Thần Hải, nhưng sau đó lại bị một quyền của Đường Tuấn đánh chết, Trình Tuấn Vũ chỉ cảm thấy mọi chuyện khó hiểu và vô lý.
Đường Tuấn gật đầu, tùy ý nói: “Dạ, chỉ là vì ông ta vừa mới đột phá lên Thần Hải không lâu, thực lực cũng không được coi là mạnh.”
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung thoải mái của học trò mình, Trình Tuấn Vũ không khỏi có chút tức giận nói: “Cho dù như vậy, thì đó cũng là cao thủ cảnh giới Thần Hải. Con có biết là giới võ đạo ở Việt Nam bao nhiêu năm rồi không xuất hiện cao thủ Thần Hải không?”