Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Cũng chính từ lúc đó, Trình Dương mới hiểu được nhà họ Trình mà anh ta đang ở không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ đáng tiếc cả cha anh ta và anh ta đều không có tư cách tiếp xúc với những cơ mật cốt lõi thật sự của nhà họ Trình. Chỉ là anh ta biết rõ, địa vị của Trình Vân Thiên trong gia tộc còn cao hơn cha anh ta rất nhiều! Thậm chí chỉ cần một câu nói là có thể xóa bỏ vị trí của cha anh ta trong gia tộc nhà họ Trình!

“Chị Trình.” Giọng Trình Dương hơi run rẩy.

Trình Vân Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là lần cuối cùng. Đường Tuấn không chỉ là học trò của ông nội, mà còn là vị khách cao quý nhất của nhà họ Trình. Nếu cậu còn có bất kỳ suy nghĩ không tôn kính nào, đừng trách tôi thủ hạ vô tình!”

Trình Dương nhanh chóng gật đầu nói: “Em biết rồi.”


Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Đường Tuấn đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, thầm nói: “Cái gì mà học trò với khách quý, tôi thấy anh chính là tên trai bao mà Trình Vân Thiên bao dưỡng. Có điều không ngờ đến ánh mắt của Trình Vân Thiên cô lại kém như vậy, vậy mà lại coi trọng món hàng này!”

Nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm oán hận và ghen ghét Đường Tuấn! Tên nhãi này có tài cán gì mà lại hái được đóa hoa tươi vô số người thèm muốn của nhà họ Trình chứ!

Nhà họ Phạm không hổ danh là gia tộc được xếp hàng đầu, tuy chỉ là nơi tụ họp của những cậu chủ thuộc gia tộc danh môn, nhưng nhà họ Phạm lại dứt khoát bao cả một khách sạn năm sao. Khách sạn này thường được dùng để tiếp đãi các vị khách quý nước ngoài. Những cậu ấm cô chiêu gia tộc danh môn bình thường muốn sử dụng thì đều phải đặt trước. Nhà họ Phạm lại thẳng tay bao toàn bộ, có thể thấy được bọn họ rất giàu có hào sảng.

Trình Vân Thiên đã thay một chiếc váy dài đen ôm ngực. Chiếc váy xẻ đùi, để lộ da thịt trắng ngần quyến rũ. Còn Đường Tuấn vẫn mặc bộ quần áo thể thao thoải mái kia, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ lười biếng.

Trình Dương thấy vậy, ánh mắt anh ta càng thêm khinh thường, thầm nói một tiếng “đồ quê mùa”.

Có vẻ Trình Dương hòa nhập rất tốt với đám các cậu chủ ở Hà Nội, không cần đưa ra thiệp mời cũng có thể thuận lợi dẫn Đường Tuấn và Trình Vân Thiên vào cửa khách sạn. Nếu không phải Trình Dương dẫn đường, e rằng với bộ trang phục này của Đường Tuấn thật sự không vào nổi cửa khách sạn.


“Tối nay Phạm Trùng sẽ xuất hiện chứ?” Tiến vào đại sảnh, Đường Tuấn nhìn những nam nữ thanh niên đang ăn uống linh đình, hỏi.

Trình Dương cười nhẹ một tiếng, nói: “Phạm Trùng được biết là một người trẻ tuổi có trí tuệ, tầm nhìn, thủ đoạn, năng lực của anh ta từ lâu đã vượt qua những người cùng trang lứa, những người có thể nói chuyện cùng anh ta ít nhất cũng phải là giám đốc tập đoàn lớn hoặc là thế hệ trước của gia tộc danh môn. Kiểu tụ họp nhỏ như chúng ta sao anh ta lại đến được, mấy chữ trẻ tuổi trí tuệ cũng không phải là nói không.”

“Ồ.” Đường Tuấn không khỏi có hơi thất vọng.

“Vậy người nhà họ Phạm chủ trì tối nay là ai?” Trình Vân Thiên hỏi.


“Chắc là Phạm Vương.” Trình Dương khẽ cau mày, nói: “Người này là anh họ của Phạm Trùng, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi ở Hà Nội, chỉ đáng tiếc nhà họ Phạm đã có Phạm Trùng, Phạm Vương dù có nổi bật đến đâu cũng chỉ có thể trở thành vật làm nền.”

Sau khi nói hai câu với Trình Vân Thiên, Trình Dương liền rời đi tìm đám bạn bè chó má của anh ta uống rượu trò chuyện.

“Chết tiệt. Mẹ nó thật là xui xẻo.” Trình Dương ngồi cùng vài người bạn, vội mắng một câu.

Bên cạnh anh ta, có năm sáu thanh niên nam nữ khí chất không ai sánh nổi ngồi cùng, ăn mặc không tầm thường. Hầu hết những người này đều là các cậu ấm quần là áo lượt hạng hai ở Hà Nội, bình thường cùng làm loạn với Trình Dương, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận