Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Đây chính là sức mạnh của võ đạo tông sư sao?” Mộc Nhược Phùng nắm chặt nắm đấm, chất vấn chính mình ở trong lòng.
Trước đó anh ta vẫn cảm thấy võ đạo tông sư cường thịnh trở lại, nhiều nhất cũng chỉ như chú Long này thôi, đều phải dựa vào thế gia lớn mạnh để tồn tại. Cho nên cùng lắm chỉ kính sợ Đường Tuấn, cũng không có gì đáng phải xem trọng.
“Anh làm sao thế?” Mộc Tĩnh Yên nhìn thấy anh trai của mình dường như đang ngây ngốc, một đôi mắt đẹp tràn ngập hơi nước sương mù, đẩy Mộc Nhược Phùng một cái, lo lắng hỏi.
Lúc này Mộc Nhược Phùng mới tỉnh táo lại, vốn còn muốn mắng Mộc Tĩnh Yên vài câu. Dù sao mọi việc hôm nay đều là do cô ta dựng lên. Thấy bộ dạng này của cô ta, trong lúc nhất thời lời muốn mắng cũng không nói ra miệng nữa.
“Còn thất thần làm gì, không mau đem mấy người cậu Phạm đưa đến bệnh viện đi!” Mộc Nhược Phùng quát về phía bọn bảo an đứng xung quanh của nhà họ Phạm.
Những người bảo an kia lúc này mới nhanh chóng hành động, tìm cáng cứu thương đến, muốn khiêng Phạm Vương đi.
“Mộc Nhược Phùng, chuyện này nhà họ Mộc mấy người định tính như thế nào?” Trước khi đi, khuôn mặt Phạm Vương nghiêm nghị hỏi Mộc Nhược Phùng.
Mộc Nhược Phùng thở dài, nói: “Yên tâm đi. Nhà họ Mộc chúng tôi sẽ không đứng ngoài nhìn, chờ ngày tiệc mừng thọ của nhà họ Hoàng Phủ, tôi đương nhiên sẽ cho nhà họ Phạm một cái công đạo.”
Chờ sau khi Phạm Vương bị người khiêng đi, Mộc Tĩnh Yên mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh, nhà họ Mộc chúng ta phải làm sao bây giờ? Sẽ không phải thật sự đem giao ra chứ.”
Mộc Nhược Phùng dọn đường: "Em không nên chủ động chọc vào Đường Tuấn. Lúc trước đã nói với em rồi, vì sao lại không nghe?” Trong lòng Mộc Tĩnh Yên khẽ run, vẫn vểnh môi, tức giận nói: “Anh, em chỉ là nói anh ta có hai câu mà thôi, anh ta có phải cần đến nỗi vì chuyện này mà ra tay độc ác như vậy không? Còn bắt nhà họ Mộc chúng ta phải cho anh ta câu trả lời. Theo ý em, chúng ta cứ bảo mấy người chú Long đến cửa phế anh ta luôn đi, rồi vứt đến Hà Nội là được. Đến lúc đó nhà họ Phạm cũng không trách lên đầu chúng ta.”
Mộc Nhược Phùng thấy em gái mình không có chút hối cải, muốn nói lại thôi, một lát sau nói: “Chuyện này em cũng không cần quan tâm nữa. Mấy ngày này nhất định đừng đi trêu chọc Đường Tuấn. Yên tâm đi, Đường Tuấn có mạnh hơn nữa, nhà họ Mộc chúng ta cũng không sợ cậu ta. Chỉ cần một ngày anh còn ở đây, sẽ không có người nào có thể bắt nạt được em.”
Trên mặt Mộc Tĩnh Yên lập tức lộ ra biểu cảm vui vẻ, kéo Mộc Nhược Phùng, tâm trạng có vẻ đã khá hơn.
Mộc Nhược Phùng hơi ngửa đầu, nhìn qua những tòa nhà cao tầng và những ngôi nhà sáng đèn sáng chói cả bầu trời đêm bên ngoài, thầm nghĩ: “Tông sư không thể bị vu khống bôi nhọ? Nhà họ Mộc mình chẳng lẽ chỉ có thể chịu bị bôi nhọ sao? Mình thật sự muốn nhìn xem, chỉ với một mình Đường Tuấn, có thể tiếp nổi được nhà họ Mộc chúng ta hay không!”
Bản thân Phạm Vương là người của nhà họ Phạm, ở yến tiệc của nhà mình bị phế bỏ đi hai tay hai chân, tin tức này bay nhanh như tốc độ của gió, trong vòng một đêm truyền khắp toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Hà Nội. Vô số ánh mắt lập tức nhìn về phía nhà họ Phạm và nhà họ Mộc, muốn nhìn xem nhìn hai nhà này sẽ có phản ứng gì.
Mà lúc này, tại bên trong một bệnh viện tư nhân của nhà họ Phạm.