Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Phó Cường nghe vậy, cười nhạo, lắc đầu nói: "Thật ra trong giới võ thuật cũng có những cao thủ có thể bay lên được, nhưng điều này chỉ xảy ra với cao thủ ở trong truyền thuyết mà thôi. Mặc dù Sơn Bá rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải kiểu cường giả kia, nếu như không thể sử dụng cách nào khác thì cứ bắt gọn anh ta là được. "

Cha con Thành Đại Hải nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Đường Tuấn, trong lòng bình tĩnh trở lại.

Làm sao Đường Tuấn lại không biết bọn họ đang nghĩ gì, cười nói: "Yên tâm đi, nếu tôi đã đáp ứng cậu, thì chắc chắn tôi sẽ ra tay."

"Cảm ơn anh Đường." Thành Đại Hải kính cẩn nói.

Đường Tuấn chính là kiểu người thần tiên mà Phó Cường nói tới, nếu có anh ra tay thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi.


Phó Cường sững sờ ngay tại chỗ, thất thanh nói: "Ông chủ, không phải anh muốn giao chiến cùng với Sơn Bá đó chứ?"

Thành Đại Hải nói: "Có anh Đường ra tay, thì đến mười Sơn Bá cũng không phải là đối thủ."

Phó Cường nín bặt, đó là ý gì. Cậu ta nói rõ ràng như vậy, thế mà Thành Đại Hải còn trông cậy vào một tên nhóc kêu mệt khi đang trên đường leo núi.

Cậu ta quan sát Đường Tuấn, khóe miệng mấp máy, nhưng lại không nói thêm gì nữa.

"Hừ, tôi đã nói hết lời rồi, nếu các anh một mực u mê như vậy thì đến lúc đó có bị đánh chết thì cũng đừng quay lại trách tôi. Còn đánh mười người như Sơn Bá á, đánh mười người như các anh còn nghe được." Trong lòng Phó Cường thầm thì, tìm một chỗ để ngồi xuống.

Đến tầm mười giờ tối, đám người Đường Tuấn mới trở về nhà ở thành phố Hải Phòng.


Một đội xe trùng trùng điệp điệp lái vào sân của một ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành phố Hải Phòng. Đèn trong biệt thự bỗng chốc sáng lên, bên trong còn truyền ra tiếng cười nói rôm rả.

Đoàn xe dừng lại, Đường Tuấn và đám người Thành Đại Hải bước xuống từ trên xe. Hơn mười người vệ sĩ chạy ra sân, vây quanh đám bọn chúng. Trong tay bọn họ cầm theo gậy cao su, vẻ mặt thù hằn dõi theo bọn họ.

"Mấy người làm cái gì vậy? Không biết tôi là ai sao?" Thành Đại Hải quát.

Không đợi bọn vệ sĩ trả lời, cửa biệt thự bị đẩy ra, sau đó một người đàn ông trung niên đi ra. Người đàn ông này hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục Armani, trên tay đeo đồng hồ vàng, phong cách ăn mặc toát lên vẻ giàu có. Anh ta đứng trên bạc thang trong sân, nhìn xuống chỗ Thành Đại Hải, nói: "Thì ra là ông chủ Thành trở về. Sao, anh đã tìm được bác sĩ chữa bệnh cho đứa con gái bảo bối của anh chưa?"

"Vương Hồng Huy, cậu muốn làm gì? Tôi để cậu quản lý công ty thay tôi, cậu không chỉ giấu diếm tôi ký kết hợp đồng với Long Đức mà còn vào nhà của tôi. Cậu muốn tạo phản sao?" Bộ dạng của Thành Đại Hải kính cẩn trước mặt Đường Tuấn, dù sao anh ta cũng đường đường là một ông chủ, vừa mới về tới nhà mình, đã lập tức lộ ra vẻ hống hách sai khiến hất hàm của ông chủ! Rồi lại còn quát hỏi, làm cho người đối diện sững sờ, hiển nhiên uy lực của Thành Đại Hải những ngày bình thường là rất cao.

"Hôm nay nếu như cậu không cho tôi một lời giải thích, có tin tôi sẽ cho cậu cút ngay khỏi thành phố Hải Phòng này không!" Thành Đại Hải lãnh đạm nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận