“Bồng!”
Trong nháy mắt khi tay hai người chạm vào nhau, thân hình lực lưỡng như tòa núi nhỏ của Thành Kha bị đánh bay ra ngoài, chao đảo như diều đứt dây. Mà Thành Kha cũng vừa vặn ngã xuống trước mặt Minh Thanh và Tân Kiên.
Minh Thanh và Tân Kiên thấy vậy lập tức biến sắc. Mặc dù thực lực của Thành Kha yếu nhất trong ba người bọn họ nhưng cũng đã đạt đến trung kỳ của cảnh giới Chân Khí rồi, không nói đến anh ta còn có thêm công phu khổ luyện của đệ tử thân truyền ở chùa Bái Đính. Nếu nói về thực lực chân chính thì anh ta có thể sánh ngang với hậu kỳ của cảnh giới Chân Khí.
Nhưng bây giờ, anh ta lại bị một chiêu nhẹ nhàng của đối thủ đánh bay ra ngoài? Tuy lúc nãy Thành Kha không dùng hết toàn lực nhưng chỉ vậy cũng đủ chứng minh Đường Tuấn không nhỏ yếu như vẻ bề ngoài của anh.
Lúc này bọn họ mới nhận ra bản thân mình nhìn lầm rồi.
“Phi!” Thành Kha bò dậy từ dưới đất, miệng phun ra một ngụm máu. Chỉ một cái va chạm đơn giản như vậy lại có thể khiến anh ta bị thương.
Đôi mắt hung dữ của anh ta nhìn chằm chằm Đường Tuấn, lớn tiếng nói: “Rất tốt! Đã lâu rồi tôi chưa gặp được đối thủ có uy lực nhục thân nào mạnh mẽ như vậy.”
Minh Thanh tiến lên phía trước một bước, nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Là bọn tôi thất lễ rồi. Nhưng người phía sau anh đã có hành vi hung ác, chỉ cần anh giáo anh ta cho bọn tôi, bọn tôi sẽ để anh rời khỏi đây an toàn.”
Đường Tuấn lắc đầu, thật sự anh không có quá nhiều hảo cảm với ba người đột nhiên xuất hiện này, nói: “Cậu ta làm người khác bị thương, tôi đã trừng phạt cậu ta rồi. Bây giờ cậu ta là người của tôi rồi, mấy người không có quyền để xử lý cậu ta.”
“Anh là đệ tử của môn phái nào vậy, dám cản trở người của Vảy Ngược bắt người sao? Chẳng lẽ người lớn trong nhà anh không nói cho anh biết đạo lý không thể động vào Vảy Ngược sao!?” Giọng điệu Tân Kiên mang theo sự chất vấn vang lên.
“Nói nhảm nhiều quá. Ba người đã muốn bắt người từ chỗ tôi thì bước qua tôi rồi tính.” Hai mắt Đường Tuấn nhắm lại, ba người kia thấy vậy cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng lao ra động thủ. Có thể thấy trận thế này so với mấy gia môn phái còn bá đạo hơn nhiều, trông giống như cuộc giao tranh của hai sứ thần thiện ác được miêu tả trong tiểu thuyết vậy.
“Bá!”
Trong mắt Tân Kiên đột nhiên lóe lên chút ánh sáng, tay rút thanh kiếm sau lưng ra khỏi vỏ: “Vừa rồi Thành Kha cũng chỉ xuất ra một nửa thực lực mà thôi, anh nghĩ chỉ bằng một mình anh mà cũng có thể chấp được ba người bọn tôi sao?”
“Vậy thật ngại quá, vừa rồi tôi chỉ dùng một phần mười thực lực của mình thôi.” Đường Tuấn thản nhiên nói.
Anh cũng không nói đùa, nếu như anh dùng toàn lực thì chỉ sợ Thành Kha lúc này đã bị đập thành thịt vụn rồi.
“Đáng chết!” Ai biết sau khi Thành Kha nghe được câu này lại cảm thấy vô cùng nhục nhã. Anh ta đột nhiên giẫm chân một cái, trong nháy mắt toàn thân đã được bao phủ bởi một vòng khói vàng nhạt, mà những cái khí lưu động này lại mang cho người ta cảm giác vô cùng nặng nề.