Chương có nội dung bằng hình ảnh
Một chiêu này, Đường Tuấn chỉ dùng ba phần khí lực!
Có đạo thể cường hãn như vậy thì chỉ cần dùng ba phần khí lực cũng đủ so sánh với hậu kỳ cảnh giới Chân Khí rồi.
“Không ổn rồi!” Trong lòng Thành Kha hét lớn một tiếng, anh ta có thể cảm nhận được, một đòn này của Đường Tuấn nguy hiểm vô cùng!
“Bồng!”
Một chiêu này của Đường Tuấn như linh dương treo sừng, tuy ra tay sau nhưng lại đến trước, trong nháy mắt đã dừng ở trước ngực Thành Kha.
“Xoạt xoạt!”
Một chưởng này của Đường Tuấn đã trực tiếp làm gãy mấy cái xương sườn của Thành Kha. Sau đó, cơ thể Thành Kha lại bị hất tung ra ngoài một lần nữa, anh ta bắn ra xa tầm mười mấy mét, cuối cùng chôn thân vào một đống cát bỏ đi.
“Nhất giáp nhất phách!”
Chỉ đơn giản hai động tác, Đường Tuấn đã dễ dàng phá được tập kích của cả ba người.
“Kiếm không được dùng như thế này đâu.” Đường Tuấn cười lạnh một tiếng. Anh khẽ động cổ tay một chút, một lực lượng không gì chống đỡ nổi nhanh chóng được truyền lên thân kiếm, Tân Kiên kêu đau một tiếng, cuối cùng không chống đỡ được phải thả tay ra. Nhưng Tân Kiên cũng là người quyết đoán, anh ta trực tiếp lui về phía sau, không tiếp tục ra tay nữa.
Lúc này trường kiếm cũng nằm gọn trong tay Đường Tuấn.
“Tên này, rốt cuộc anh ta là ai vậy? Chẳng lẽ lại là lão quái vật cảnh giới Thần Hải trẻ mãi không già sao?” Nụ cười trên gương mặt Minh Thanh cứng đờ, không thể nào tin được chuyện đang phát sinh trước mắt này.
Đường Tuấn vẽ một đường kiếm, cười khẩy nói: “Anh đâm tôi một kiếm, vậy tôi cũng sẽ trả lại cho anh một kiếm này.”
Anh không có bất kỳ một động tác dư thừa nào, tay chỉ nhẹ nhàng chém một cái trong không trung, lập tức đã có một đường kiếm vô cùng khí thế xuất hiện. Theo đường đi của nó, trên mặt đất cũng bị tạo nên một vết hằn rất dài, rất sâu.
“A a! Tốc độ nhanh quá!” Tân Kiên cũng chỉ kịp nhảy sang bên cạnh một bước, nhưng lại bị đường kiếm kia chặt đứt một bên cánh tay, máu tươi vung đầy trời đêm.
Đường Tuấn giẫm chân một cái, mấy dây leo còn cứng cỏi hơn cả thép kia lập tức vỡ vụn. Minh Thanh bên kia cũng bị phản phệ, sắc mặt tái nhợt đi.
Trước đó bọn họ còn lớn tiếng nói muốn giải quyết Đường Tuấn trước, nhưng bây giờ còn chưa đến mười giây, ba người bọn họ đã bị Đường Tuấn đánh cho trọng thương, mất đi sức chiến đấu cơ bản. Thành Kha từ trong đống cát chui ra, đứng chắn trước Tân Kiên và Minh Thanh. Trong ba người bọn họ, nhục thể của anh ta cường đại nhất, cũng bị thương nhẹ nhất.
“Cộc cộc cộc!”