Chương có nội dung bằng hình ảnh
Minh Thanh lại quát lên: “Những người mà Vảy Ngược giết đều là mối nguy của xã hội, anh không thấy, mấy năm này bọn tôi đã giết bao nhiêu người làm việc ác sao? Nếu không có Vảy Ngược bọn tôi, xã hội bây giờ đã sớm loạn rồi.”
Trên mặt Đường Tuấn lộ ra một nụ cười trêu tức, nói: “Nguy hiểm với xã hội, làm nhiều việc ác, đây chỉ là nhận định từ một phía mấy người mà thôi. Vừa rồi, đến có hội giải thích tôi cũng không có đã muốn ra tay giết tôi. Đây chính là tiêu chuẩn phán đoán thiện ác của Vảy Ngược mấy người sao?”
Sắc mặt Minh Thanh lập tức trở nên khó coi nhưng lại không thể thừa nhận bọn họ đã làm sai. Những năm này bọn họ ỷ việc bản thân là Vảy Ngược mà tung hoành khắp mọi nơi, có thể nói mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi đã dựng lên cho bọn họ tính cách tự cao tự đại coi trời bằng vung, cho nên làm sao có thể cho Đường Tuấn thời gian để giải thích.
“Dù sao cũng chỉ có một điều anh cần chú ý thôi, động vào người của Vảy Ngược đều đáng chết!”
“Rốt cuộc anh là ai?” Minh Thanh hỏi: “Các tông sư võ đạo và những người luyện võ đến cảnh giới Thần Hải, Vảy Ngược đều thu nhận. Tại sao đến bây giờ vẫn chưa từng nghe kể về anh vây?”
“Ha ha. Tôi là Đường Tuấn.” Đường Tuấn thản nhiên nói.
“Đường Tuấn!? Anh chính là Hậu Thiên Đạo Thể kia sao?” Ba người Minh Thanh đều kinh ngạc thốt lên.
Bọn họ cũng đã được nghe qua câu chuyện của Đường Tuấn ở núi Thượng Vân. Chẳng qua lúc đó bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ, cũng không để trong lòng, thậm chí còn nghĩ chuyện này là do người khác phóng đại mà ra, trên đời này làm gì có người luyện võ nào mạnh đến như vậy chứ?
Sắc mặt Tân Kiên tái xanh lại. Lúc trước khi nghe thấy tin này, anh ta còn mạnh miệng nói, muốn dùng một kiếm của mình chém giết Hậu Thiên Đạo Thể cho mọi người cùng chiêm ngưỡng…
Còn Thành Kha thì ngược lại, trong mắt anh ta, ý chí chiến đấu lại càng mãnh liệt, giống như muốn đấu thêm với Đường Tuấn một trận nữa vậy. Anh ta sinh ra đã sở hữu sức lực kinh khủng, sau này được Vảy Ngược thu nạp, nhục thân của anh ta lại càng khoa trương hơn. Anh ta tự nhận mình là thế hệ có lực lượng nhục thân có một không hai, cho đến khi Hậu Thiên Đạo Thế xuất thế.
Nhìn phản ứng của ba người họ, Đường Tuấn than nhẹ một tiếng. Anh vung trường kiếm lên, khiến nó cắm ngay ngắn trước mặt bọn họ: “Thôi, hôm nay tôi sẽ không giết người. Nhưng không phải là tôi không dám giết mấy người, mà là đã đọc qua cống hiến của Vảy Ngược trong những năm qua mà thôi. Tốt nhất mấy người nên tự lo liệu cho bản thân mình đi, còn Yến Đình Khôi đã có tôi bảo vệ rồi.”
Nói xong, Đường Tuấn lạnh nhạt dẫn Yến Đình Khôi rời khỏi khu đất hoang này, biến mất trong màn đêm.
“Làm sao bây giờ?” Thành Kha trầm giọng nói.