Hứa Linh Hiểu trùng hợp đối mặt với Đường Tuấn, trực tiếp bị anh dọa đến trong lòng giật mình, tay cầm lái cũng run lên.
Vừa rồi cậu ta hoa mắt sao? Vừa rồi trong mắt tên kia xuất hiện tia điện? Mặc dù lấy lại bình tĩnh rất nhanh nhưng trong lòng Hứa Linh Hiểu cũng lẳng lặng nổi lên kinh hãi.
“Cậu còn biết chuyện gì nữa không?” Trình Vân Thiên hỏi.
“Tôi còn nghe nói ông nội chị đang bị ốm, lâu rồi không thấy ông ra khỏi cửa. Còn về những chuyện khác tôi cũng không rõ ràng cho lắm. Khoảng thời gian này, nhà họ Trình đều đóng cửa không tiếp khách cho nên có rất ít thông tin lọt ra ngoài.” Trong lòng Hứa Linh Hiểu vẫn còn sợ hãi nói.
“Ông nội bị cảm sao?” Mày Trình Vân Thiên nhíu lại, không có cách nào tin được.
Tu vi của Trình Tuấn Vũ sớm đã đạt đến đỉnh phong của cảnh giới Chân Khí, nóng lạnh không thể xâm phạm được, những thứ tà ma không nhiễm, vậy mà bây giờ lại mắc một căn bệnh cảm cỏn con này?
Chỉ sợ tin Hư Cửu Huyền chết đã về đến nhà họ Hư cho nên nhà họ Hư muốn nhân cơ hội này giận chó đánh mèo đen nhà họ Trình. Sắc mặt Đường Tuấn lạnh lùng, trong mắt loé lên sát khí. Nếu thầy anh xảy ra chuyện gì, người nhà họ Hư nhất định phải chôn cùng!
Xe rất nhanh đã dừng ở một toà nhà cấu trúc cũ có ngói đen tưởng đỏ, trước cửa chính là hai con sư tử đá đứng sừng sững, trên cổng còn treo một bảng hiệu, trên đó đề “Nhà họ Trình”. Nhìn kiến trúc cổ kính mà hùng vĩ nay cũng có thể thấy nhà họ Trình có uy lực đến cơ nào.
Đây là lần đầu tiên Đường Tuấn đến nhà họ Trình, trước đó gặp ông cụ Trình là ở chi nhánh nhà họ Trình ở thành phố Vinh.
Bảo vệ ở cổng thấy mấy người xuống xe liền nhanh chóng cũng kính hô: “Cô chủ, cậu chủ Hứa.”
“Ông nội của tôi đâu?” Trình Vân Thiên trực tiếp hỏi.
Ông cụ đang ở trong nhà, người nhà họ Hư cũng vậy.” Bảo vệ vội vàng nói, giọng nói có chút khẽ run.
Trình Vân Thiên nghe xong cũng không dừng lại mà trực tiếp đi đến sau nhà họ Trình. Mấy người Đường Tuấn theo sát phía sau, mà từ nơi xa đã nghe được âm thanh truyền tới.
“Trình Tuấn Vũ, ông đúng là có một học trò ngoan. Có được Hậu Thiên Đạo Thể làm học trò, chắc hẳn ông nằm mơ cũng phải cười tỉnh đi.”
“Đáng tiếc, tên học trò khó lường của ông lại mang về cho nhà họ Trình các ông mối họa diệt môn.”
“Nói đến Hậu Thiên Đạo Thể của cậu ta đến tôi cũng cũng phải giật mình. Tôi ở nhà họ Trình chờ đợi nhiêu ngày như thế, suýt chút nữa đã đánh chết được ông cụ như ông, vậy mà cậu ta vẫn không xuất hiện. Tôi thấy không nên gọi là Hậu Thiên Đạo Thể, mà nên gọi là Nhất Sợ Đạo Thể!”
“Hư Thiên Quang, từ trước đến nay nhà họ Trình chúng tôi và nhà họ Hư các ông đều nước sông không phạm nước giếng. Rốt cuộc ông muốn làm cái gì vậy?” Giọng nói của ông cụ Trình vang lên, chỉ là nhiều thêm một phần suy yếu, giống như bị thương vậy.
“Hừ! Hỏi tôi muốn làm gì? Tên học trò của ông giết chết em trai tôi, ông nói xem tôi muốn làm cái gì? Bây giờ tôi hận không thể tiêu diệt cả nhà họ Trình. Nhưng như vậy lại dễ dàng cho mấy người quá. Tôi muốn tên học trò kia của ông tận mắt chứng kiến từng người nhà họ Trình chết đi, còn muốn cậu ta quỳ gối trước mộ của em trai tôi nữa.”
Người đang nói chính là anh trái của Hư Cửu Hoàng, cùng là gia chủ của nhà họ Hư ở Tây Ninh hiện tại, Hư Thiên Quang.