Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Rầm.”

Cửa văn phòng dùng vật liệu gỗ cao cấp chế tạo bỗng nhiên bị phá vụn, mảnh vụn bay toán loạn.

“Ai?” - Sắc mặt ông ta chợt thay đổi, bàn tay đổi hướng, muốn bắt được cái người kia.

“Đến cả người phụ nữ của tôi cũng dám động đến, tự tìm cái chết?” - m thanh lạnh lẽo mang theo mùi vị chết chóc vang lên trong phòng làm việc.

m thanh rơi xuống, “ngài Tôn” liền bị đạp bay ra ngoài, đụng vào một cái giá sách, trên miệng phun ra ngụm máu.


“Bịch!”

“Anh, anh, anh là Đường Tuấn!” Mộ Dung Hà vốn dĩ còn đang nghi hoặc là ai dám ra tay, nhưng lúc nhìn rõ gương mặt của người nọ, trực tiếp hết hồn. Ly rượu đỏ trong tay giật mình rơi xuống đất, bắn tung tóe khắp người hắn.

“Đã lâu không gặp, không nghĩ tới Mộ Dung Hà cậu vẫn không chút tiến bộ nào như thế.” Đường Tuấn nói thì như là chào hỏi, nhưng nhiệt độ với như khí thì hệt như tảng băng dưới địa ngục, khiến lòng người rét lạnh.

Sắc mặt Mộ Dung Hà hết sức khó coi, muốn khóc không được muốn cười không xong.

“Cậu là ai?” - “Ngài Tôn” bị đập vậy vẫn chưa có chết, giãy giụa bò lên từ giá sách, vịn lên tường, muốn nhìn rõ Đường Tuấn.

“Người lấy mạng ông.” Đường Tuấn trả lời.


Nếu là Trình Vân Thiên và Trình Tuấn Vũ ở đây, sẽ có thể phát hiện trên đầu Đường Tuấn lại bạc thêm mấy cọng tóc. Vừa rồi vì chạy lên đây, anh sử dụng một chút linh lực của cơ thể.

“Cậu cũng là cao thủ tông sư, chẳng lẽ muốn đối địch với nhà họ Tôn ở Đông Bắc chúng ta sao?” - Ông ta không hề sợ hãi, nhà bọn họ sừng sững ở trong nước mấy trăm năm, tông sư xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chẳng lẽ hắn phải sợ một cao thủ tông sư hay sao? Kể cả có biết, cũng sẽ không nghĩ Đường Tuấn là Hậu Thiên Đạo Thế, cả nước Việt Nam người tên Đường Tuấn không một nghìn cũng có tám trăm.

“Đông Bắc? Haha, ngay cả người phụ nữ của tôi cũng dám động, kể cả Tôn Vận Kỳ gì ở đây, tôi cũng dám giết.” Chân khí trên người Đường Tuấn cuồn cuộn như biển lớn.

“Tên nhãi dám xúc phạm chưởng quản nhà ta, tự tìm cái chết!” - Ông ta hét to. Tôn Vận Kỳ trong miệng của Đường Tuấn là chưởng quản bây giờ của nhà bọn họ, là cao thủ tông sư lừng lẫy hiện nay, là đệ nhất tông sư phía Đông Bắc, là kiêu ngạo và mặt mũi của nhà bọn họ.

Đường Tuấn đâu để ý những thứ này,vung tay lên, ông ta nhất thời chấn kinh. Đường Tuấn cứ thế đạp “ngài Tôn” còn đang sống sờ sờ đập vào vách tường, máu trên thân vỡ nát, xương cốt vỡ vụn.

Lão ta đến chết vẫn không thể tin nổi, có người thậm chí còn không cho nhà bọn họ chút mặt mũi nào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận