Tôn Gia Minh lắc đầu cười lạnh, thầm nghĩ: “Tên Đường Tuấn này đúng là quá tự cao! Vậy mà lại để mặc cho ông lớn Tôn và ông hai Tôn thúc giúc công pháp lên mức cao nhất. Không nói đến Thiết Thủ của ông lớn Tôn đủ sức chặt đứt kim loại, thì Hỗn Nguyên chín tầng của ông hai Tôn cũng đã đủ cho anh ăn hành. Loại uy lực này đến cả cha của anh ta cũng không dám đón đỡ.”
Bốp! Ầm!
Hai âm thanh cực kỳ chói tai gần như vang lên cùng một lúc, ông lớn Tôn lấy chưởng làm đao, chém về phía Đường Tuấn. Còn ông hai Tôn lại vung ra hai quyền, tiếng rít gào như tiếng phẫn nộ của rồng nổ ra, nắm tay gần như hóa thành ảo ảnh, từ đầu đến cuối không nhìn rõ tung tích.
“Hôm nay hãy để hai anh em chúng tôi được học hỏi xem rốt cuộc Đạo Thể mạnh mẽ thế nào!” Ông lớn Tôn tức giận rống lên.
“Thùng rỗng kêu to!” Đường Tuấn cười khẩy một tiếng.
Cơ thể Đường Tuấn di chuyển, chân khí trào dâng ra như sóng lớn cuồn cuộn, bơm vào cành liễu cầm trong tay anh, cành liễu trong tay đã lập tức trở nên thẳng tắp, tựa như một thanh kiếm.
Chỉ thấy anh hơi lắc cổ tay, cành liễu trong tay đã hòa thành từng ảo ảnh ánh kiếm, mỗi một ánh kiếm đều vô cùng nhân thật, mang theo dao động khiếp người, phóng về phía hai người ông lớn Tôn.
Đùng đùng đùng đùng!
m thanh liên tục vang lên trong sân giống như tiếng pháo.
Chú Phúc thấy mà trợn mắt há miệng. Chỉ thấy cành liễu trong tay Đường Tuấn lúc cứng rắn lúc mềm mại, liên tục đánh lên trên người hai người ông lớn Tôn. Hơn nữa vị trí đánh của Đường Tuấn còn cực kỳ khéo léo, đều là vị trí vận khí quan trọng của hai người. Làm cho hai người chỉ có thể bị động phòng thủ, mà không thể tấn công.
“Cái này, cái này!” Chú Phúc đã hoàn toàn không biết phải nói thế nào, cảnh tượng trước mặt thật sự làm người nhìn mà rợn cả người.
Người kia chính là hai vị cao thủ tông sư của nhà họ Tôn ở Bắc Ninh, vậy mà lại bị Đường Tuấn dùng một cành liễu đánh đến mức chẳng có sức phản kháng. Hơn nữa vẻ mặt của Đường Tuấn còn hờ hững như không hề hấn gì, hiển nhiên là vẫn chưa dùng hết sức, nhẹ nhàng giống như là người lớn cầm roi mây đánh mấy đứa con nít vậy. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Lúc này chú Phúc mới hiểu rõ vì sao Đường Tuấn dám để mặc hai ông lớn Tôn tăng khí thế lên. Chú Thiết Thủ và Hỗn Nguyên chín tầng rất mạnh, nhưng cũng cần phải đánh vào người mới được. Chỉ cần không thể nào đến gần anh, thì có mạnh thế nào cũng vô dụng thôi.
Ông lớn Tôn và ông hai Tôn cảm thấy bực bội muốn chết, dáng vẻ hai người cực kỳ chật vật. Trên hai khuôn mặt già đã hiện lên đầy các vết thương do bị cành liễu quất, càng làm cho hai người họ cảm thấy tức nghẹn hơn!
“Anh cả, em đối phó cậu ta. Anh đến gần làm thịt thằng nhóc này đi.” Ông hai Tôn điên cuồng hét lên một tiếng, tìm đúng cơ hội nắm cành liễu trong tay.
Ông lớn Tôn lập tức hiểu ý, trong chớp mắt đã đến gần Đường Tuấn, ánh mắt lộ ra sự điên cuồng, tay phải cứng như sắt thép đấm thẳng vào ngực Đường Tuấn. Ông ta tự tin một cú đấm này cũng có thể đấm lủng một tấm thép dày mười centimet, là cú đấm phẫn nộ của ông ta!
“Quá yếu!”
Đường Tuấn đột nhiên vung bàn tay khác lên, một luồng chân khí mạnh mẽ như dời non lấp biển hướng về phía ông lớn Tôn. Ông lớn Tôn chỉ kịp kêu một tiếng thất thanh, sau đó cả người đã bay ngược ra phía sau. Đến cả ông hai Tôn cũng không tránh được, đã bị luồng chân khí này đánh mạnh đến mức cả người liên lục lùi ra phía sau, trên mặt đất hiện ra hai dấu vết bị kéo lê thật sâu!