Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Trận chiến đến nhanh, mà kết thúc cũng nhanh.

Đường Tuấn dựa vào một cành liễu đã đánh bại hai trưởng lão của nhà họ Tôn, làm cho cậu cả nhà họ Tôn là Tôn Gia Minh phải cúi đầu, đám người chú Phúc, ông cụ Mộ Dung đều thấy như đang mơ. Nhất là chú Phúc, càng khiếp sợ hơn nữa.

“Rốt cuộc Đường Tuấn này là ai? Tại sao tôi mới rời khỏi giới võ thuật chưa đến hai mươi năm, tại sao giới võ thuật lại xuất hiện thêm một nhân vật thế này? Chẳng lẽ cậu ta đến từ gia tộc võ thuật cổ bí ẩn nào đó?” Trong lòng chú Phúc thấy rất kinh hãi, bỗng nhiên chú ấy nhớ tới lời của Tôn Gia Minh.

“Đạo Thể! Đường Tuấn, vậy mà cậu có thể tu thành Đạo Thể! Giống hệt như Hàn Nhật Long ba trăm năm trước, vẻ không dám tin trên mặt chú ấy còn nhiều hơn lúc trước nữa.

Đường Tuấn gật đầu, cũng không phủ nhận.

“Khó trách. Cũng chỉ có thiên tài đến mức quái dị như Đạo Thể trong truyền thuyết mới có thể làm nhà họ Tôn cúi đầu.” Chú Phúc nhìn Đường Tuấn đầy hoảng sợ, ngược lại Mộ Dung Lan và ông cụ Mộ Dung cứ như lạc trong cơn mơ. Tuy rằng chú Phúc không rõ vì sao Đường Tuấn có thể tu thành Đạo Thể chỉ trong hai ba tháng, nhưng chuyện này chỉ có lợi mà không có hại với nhà họ Mộ Dung, nên chú ấy cũng không hỏi nhiều.

“Đường Tuấn, anh đừng giết tôi. Chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn gì cũng được.” Nhan Minh nhìn thấy người nhà họ Tôn đi rồi, trên mặt xám như tro tàn, bò lết đến đây ôm lấy chân Đường Tuấn, khóc la gọi cha gọi mẹ.

Vẻ mặt Đường Tuấn hiện lên vẻ ghét bỏ, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một sợi nguyên khí màu xám cực mỏng bắn vào trong đầu Nhan Minh. Rồi vung chân đá văng cậu ta đi, nói: “Cút đi. Nếu còn dám có lần sau đừng trách tôi không khách sáo.”

Nhan Minh như được đại xá, liên tục nói không dám, sau đó tung ta tung tăng đi về.

“Vậy thì quá hời cho nhà họ Nhan rồi. Nhỡ đâu Nhan Minh về nhà, nhà họ Nhan trả thù nhà họ Mộ Dung của chúng ta thì phải làm sao?” Mộ Dung Hà nói thầm. Anh ta cảm thấy hơi may mắn, may là vừa rồi không nói gì.

Đường Tuấn nhìn anh ta một cái, nói đầy sâu xa: “Vậy thì cũng phải coi anh ta có sống được đến lúc đó không.”

Nguyên khí màu xám vừa nãy giống hệt với cái mà anh đã bắt vào trong cơ thể Trình Tuấn Vũ ngày đó, có điều yếu hơn một chút, sẽ không có hiệu quả ngay lập tức. Nhưng dù vậy, Nhan Minh cũng chỉ có thể sống được một tháng, trong vòng một tháng cậu ta sẽ dần dần trở nên già nua, thuốc và châm cứu cũng vô dụng, cuối cùng sẽ chết không rõ nguyên nhân.

Lúc này, di động trong túi quần Đường Tuấn bỗng nhiên vang lên.

Đường Tuấn lấy ra, nhìn thoáng qua hiển thị trên màn hình, vẻ mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, người phụ nữ này gọi điện cho anh làm cái gì. Nhưng anh vẫn nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Hoàng Phủ Ngọc: “Tôi đang ở thành phố Hà Nội, muốn gặp mặt anh. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”

Không chờ Đường Tuấn từ chối, Hoàng Phủ Ngọc đã cúp máy, đồng thời một tin nhắn được chuyển vào di động của anh, bên trên viết một địa chỉ.

“Người phụ nữ này.” Đường Tuấn cầm di động thầm than một tiếng.

“Đường Tuấn, sao vậy?” Mộ Dung Lan thấy thế, vội hỏi.

Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Anh đi gặp một người bạn, những chuyện còn lại để cho mọi người xử lý.”

Anh xoa đầu Mộ Dung Lan, nói: “Không sao đâu.”

Nói xong, anh lái một chiếc xe chạy ra khỏi gara nhà họ Mộ Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui