Chương có nội dung bằng hình ảnh
Việt Nam có hàng ngàn truyền thống dân tộc, tuy võ thuật suy tàn nhưng vẫn còn rất nhiều truyền thống cổ xưa được truyền lại cho đời sau, mà nhà họ Ngôn ở Tây Nguyên là một nhánh cực kỳ đặc biệt trong số đó. Nghe nói nhà họ Ngôn ở Tây Nguyên chuyên đi thu thập đủ loại xác chết, sau đó họ sử dụng rất nhiều vật liệu quý hiếm và chân khí của bản thân để nuôi dưỡng xác chết. Họ điều khiển xác chết chiến đấu cho bản thân và đi thăm dò một số nơi nguy hiểm. Nhờ vào quá trình nuôi dưỡng này mà xác chết có sức mạnh vượt trội hơn hẳn lúc còn sống gấp nhiều lần. Con cháu nhà họ Ngôn cũng bởi vì phương pháp này mà tốn hơn nửa cái mạng. Bảy tám phần sức mạnh của người nhà họ Ngôn đều dồn vào việc tu bổ sinh mệnh trên người xác chết.
“Ngay cả nhà họ Từ và nhà họ Ngôn cũng đến đây. Chẳng lẽ ở gần đây có linh dược nào đó chưa sinh ra?” Đường Tuấn bỗng nhiên nghĩ tới những tin đồn mà mình đã nghe được trước đó.
Lúc này, Trương Văn Minh đã dẫn nhóm nam nữ thanh niên đi đến. Anh ta trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo và nói với Đinh Thiếu Trung: “Đây là cậu chủ của nhà họ Hư, Hư Tĩnh Văn. Còn đây là cậu Ngôn, tên là Ngôn Hoà Minh. Lần này bọn họ cũng đến đây du lịch. Ngày mai họ sẽ đi chung với chúng ta.”
Đinh Thiếu Trung làm sao dám từ chối, vội vàng đồng ý.
Lúc này đây, Trương Văn Minh bận nịnh bợ Hư Tĩnh Văn, tiếp tục không thèm để ý tới Ngô Hoàng Phi. Còn về phần Đường Tuấn, anh ngồi từ đầu buổi tới cuối buổi chẳng nói lời nào nên bị bọn họ trực tiếp bỏ qua.
Sau khi ăn bữa cơm đơn giản xong, tối đó họ nghỉ ngơi trong thị trấn.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, một đoàn người đi chầm chậm về phía khu rừng già trong núi sâu cách thị trấn vài km. Đường Tuấn và Ngô Hoàng Phi đi ở phía cuối đoàn người. Trải qua chuyện ngày hôm qua, Ngô Hoàng Phi không có ấn tượng tốt đối với “cậu Hư” và “cậu Ngôn” gì đó.
“Đường Tuấn, tôi vẫn cảm thấy có chút là lạ. Nhóm cậu ấm nhà giàu này đi du lịch chỉ cần thuê một vài vệ sĩ là được, đâu cần phải đi chung với chúng ta.” Ngô Hoàng Phi nói nhỏ.
Đường Tuấn nói: “Đúng là có chút kỳ lạ.”
Đường Tuấn vừa trò chuyện với Ngô Hoàng Phi vừa chú ý đến đám người đang đi ở tuốt đằng trước. Tuy Đường Tuấn cách bọn họ tầm hai mươi mét nhưng từng câu nói của đối phương lại truyền vào tai Đường Tuấn rất rõ ràng.
“Cậu Hư, Cậu Ngôn, hai cậu đi du lịch sao lại dẫn theo đám người vướng víu này, không được tích sự gì.” Trương Văn Minh nhìn lướt qua nhóm người đằng sau với vẻ khinh thường, nhẹ giọng nói.
Hình như tâm trạng của Hư Tĩnh Văn đang khá tốt, cánh tay đang ôm Trần Lệ Lệ làm một số động tác nhỏ trên cơ thể duyên dáng của cô ta. Anh ta giải thích: “Ha ha. Vướng víu cũng có tác dụng của vướng víu. Không phải chuyện cậu em Ngôn am hiểu nhất chính là xử lý mấy chuyện vướng víu như này à?”
Ngày hôm qua, sau khi nhìn thấy Hư Tĩnh Văn, Trần Lệ Lệ đã chủ động quyến rũ anh ta, thậm chí còn gõ cửa phòng anh ta vào lúc nửa đêm. Đối với loại chuyện này, Hư Tĩnh Văn chẳng từ chối ai cả, cho nên mới có cảnh này trước mắt. Về phần Trương Văn Minh nghĩ gì, Hư Tĩnh Văn vốn chẳng quan tâm. Với địa vị của Hư Tĩnh Văn ở nhà họ Hư, dù có yêu cầu vợ của Trương Văn Minh ngủ với anh ta một đêm thì nhà họ Trương cũng chẳng dám phun ra nửa chữ không.
Ngôn Hoà Minh nói năng thận trọng, chỉ cần nở một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt tái nhợt đã làm người khác cực kỳ sợ hãi rồi.
Trương Văn Minh thấy cảnh đó đã rùng mình không lý do, anh ta cố cách xa Ngôn Hoà Minh thêm một chút.