Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngôn Hoà Minh nói: “Đồng ý.”
Trong đôi mắt như người chết của anh ta hiện lên vẻ khát khao hiếm thấy. Ba trăm năm mới xuất hiện một Đạo Thể. Nếu nhà họ Ngôn có thể lấy Đạo Thể đi nuôi dưỡng xác chết, nhất định sẽ nổi tiếng khắp Việt Nam. Đến lúc đó, nhà họ Ngôn cũng có được một pho tượng bất khả chiến bại!
Đường Tuấn nghe đến đây, sát khí mạnh mẽ xẹt qua trong đôi mắt anh.
Không ngờ Hư Tĩnh Văn lại là con trai của Hư Thiên Quang! Mà nhà họ Hư còn đang muốn bắt tay với nhà họ Ngôn ở Tây Nguyên để ra tay với anh!
“Tôi muốn nhìn xem là dạng linh dược gì mà làm cho hai gia tộc nổi tiếng trong giới võ thuật phải chú ý. Biết đâu nó có thể chữa khỏi vết thương của tôi.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ nhúc nhích, tạm thời không ra tay.
“Cậu Hư, cậu Ngôn, đi tiếp về phía trước chính là thung lũng Đầm Lầm nguy hiểm của khu rừng già này, không thể đi sâu hơn nữa.” Đinh Thiếu Trung thấy Hư Tĩnh Văn và đám người Ngôn Hoà Minh chạy càng lúc càng nhanh, thậm chí không hề giảm tốc độ nên vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này bọn họ đã đi ba bốn km, đã đi sâu vào bên trong rừng già, có thể cảm nhận được mùi khí độc mỏng manh trong không khí, làm cho người ta khi hít thở sẽ cảm thấy không thoải mái. Mà thung lũng Đầm Lầm ở đằng trước chính là một địa điểm nguy hiểm thực thụ, người bình thường rất dễ chết ở trong đó. Đinh Thiếu Trung tuy có tham tiền nhưng không hề muốn chết ở một nơi quỷ quái như thế này.
Hư Tĩnh Văn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mục đích của chúng ta chính là thung lũng Đầm Lầm. Sao có thể dừng lại được! Cậu cứ tiếp tục nói mấy lời thừa thãi, coi chừng tôi đánh gãy hai chân của cậu cho cậu vĩnh viễn ở lại đây luôn đấy.”
Trương Văn Minh cũng có cảm giác lo lắng giống vậy, nhưng nghe nói thế thì không dám nhiều lời. Về phần những người khác, tuy rằng bây giờ trong lòng có hối hận, nhưng mấy người đi theo kề cạnh Hư Tĩnh Văn vừa nhìn đã biết là vệ sĩ có thân thủ bất phàm, cho nên bọn họ chỉ có thể yên lặng theo.
Trái lại, vẻ mặt như người chết của Ngôn Hoà Minh lại xuất hiện một chút mềm mỏng. Anh ta lấy ra hơn mười viên thuốc giông giống nhau đưa cho Đinh Thiếu Trung rồi nói: “Đây là viên thuốc tránh độc được nhà họ Ngôn tôi đặc biệt làm ra. Nó có thể ngăn chặn khí độc xâm nhập vào cơ thể. Cậu cầm lấy đưa cho bọn họ uống đi.”
Lúc này, Đinh Thiếu Trung nở một nụ trông hơi khó coi, cầm lấy viên thuốc tránh độc rồi phân phát cho từng người trong đội ngũ. Đường Tuấn và Ngô Hoàng Phi cũng được chia cho một viên.
“Ha ha! Đợi chút nữa ra ngoài, cậu cố chịu đựng nhé. Nếu tôi là cậu, tôi thà chết quách ở chỗ này cho rồi.” Đinh Thiếu Trung nói với Ngô Hoàng Phi bằng chất giọng là lạ, sau đó chạy hùng hục tới đội ngũ đằng trước để nịnh bợ ba vị cậu ấm.
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.” Ngô Hoàng Phi nhìn theo bóng dáng của Đinh Thiếu Trung rồi mắng một câu: “Ông đây sẽ không chết ở chỗ này đâu.”
Nói xong, anh ta định uống viên thuốc tránh độc trong tay thì bị Đường Tuấn cầm tay ngăn lại.
“Sao vậy anh Đường? Anh cũng mau uống đi. Tôi nghe người ta nói khí độc trong núi sâu rừng già này có thể lấy mạng người một cách im hơi lặng tiếng đấy.” Ngô Hoàng Phi nói khẽ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.