Chương có nội dung bằng hình ảnh
Anh vừa nghĩ, cây trường mâu sấm sét liền nổ “Ầm” một tiếng.
“A!”
Ba tiếng kêu thảm vang lên cùng lúc.
Trước đó Tinh thần lực của Vô Thường đã bị Đường Tuấn nuốt, đang vô cùng suy yếu, bây giờ sau cú nổ mạnh này chỉ kiên trì được một lát, toàn bộ pháp tướng của ông ta liền nổ tung, hoàn toàn tiêu tán. Pháp tướng tinh thần nổ, con ngươi của Vô Thường co rút lại, tia sáng trong mắt chợt tắt, chết ngay tại chỗ.
Vô Thành và Vô Long cũng không tốt hơn bao nhiêu, không biết bọn họ sử dụng bí pháp gì mà có thể để sót một chút tinh thần lực, trong lúc nổ tung có thể thoát khỏi. Nhưng tinh thần lực đã bị tổn thương hơn phân nữa, vừa về biển ý thức, hơi thở của hai người lập tức uể oải, gần như khó mà đứng vững được. Sức mạnh của hai người bọn họ đều đặt trong pháp tướng tinh thần, hôm nay bị thương nặng bằng cách này, chỉ sợ cũng rất khó phát huy ra thực lực Cảnh giới Thần Hải lần nữa.
Chỉ trong nháy mắt, vây công của ba người Vô Thường đã bị phá. Vô Thường chết! Vô Thành và Vô Long thì bị thương nặng!
Pháp Âm trừng mắt như muốn nứt ra, lúc nãy anh ta vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn Đường Tuấn ra tay đánh bị thương người khác. Sau ngày hôm nay, chỉ sợ thực lực Chùa Bái Đính sẽ giảm đi nhiều. Trừ phi anh ta có thể bắt Đường Tuấn, dùng máu tươi của anh chế tạo ra Đạo Thể chính thức thì mới có thể đền bù tổn thất này.
Nghĩ tới đây, mặt Pháp m trầm xuống. Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, máu hóa thành sương máu màu vàng nhạt, nhuộm lên người của anh ta. Tốc độ của anh ta tăng vọt, chỉ trong vài bước đã tới đến trước người Đường Tuấn, nắm đấm nhuốm máu tươi đánh mạnh ra, tựa như một Phật Đà đẫm máu!
Trong lòng Đường Tuấn nổi lên cảm giác nguy cơ, chỉ kịp ra quyền. Anh không dám có bất kỳ do dự, trực tiếp vận dụng sức mạnh Đạo Thể.
Hai đám mây cuồng bào đồng thời xuất hiện trên nắm tay của hai người, không ngờ hai quyền này đều đột phá tường âm thanh!
Ầm ình ình!
Giống như động đất, cả động Bích Ngọc bắt đầu lắc lư. Gió xoáy kinh khủng tỏa ra bốn phương tám hướng. Trong động Bích Ngọc, những bộ xương khô của các thế hệ trụ trì Chùa Bái Đính đều bị lan đến, nứt vỡ, hóa thành bụi! Chỉ còn di hài Hàn Nhật Long là vẫn còn nguyên vẹn.
Da thịt ở cánh tay của Pháp Âm bị nứt vỡ, lộ ra xương cốt ánh kim bên trong. Thậm chí trên xương của anh ta còn hiện lên từng đường rạn, trông rất khủng bố.
Đường Tuấn cũng không khá hơn là bao, tóc của của anh bị phủ một mảng lớn xám trắng, Chân khí trong cơ thể không ngừng vận chuyển, người lắc lư, như muốn ngã. Dù sao cảnh giới của anh cũng thấp hơn Pháp Âm rất nhiều, một quyền này của Pháp Âm lại còn dùng máu của mình để thúc đẩy, gần như không có cách nào ngăn cản.
Nhìn thấy dùng một quyền này mà vẫn chưa đánh chết Đường Tuấn, mặt Pháp Âm lộ vẻ kinh ngạc. Dù là cao thủ Thần Hải cùng cảnh giới ở đây, Pháp m cũng có lòng tin sẽ đánh chết được kẻ đó. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, anh ta cũng chỉ đành chấp nhận.
Đường Tuấn thản nhiên nói: “Nếu anh vẫn có thể ra một quyền, vậy tôi chắc chắn không ngăn nổi.”
Mỗi một chữ anh nói đều có máu tươi tràn ra khỏi miệng. Đợi đến khi nói xong, quần áo của anh đã bị máu tươi nhuộm đỏ