Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Đường Tuấn bất chợt nhớ đến một điển cố.

Ban đầu Bạch Tố Trinh vì cứu tướng công Hứa Tiên của mình mà dẫn nước ngập chùa Kim Sơn.

Cảnh tượng ấy giống với cảnh trong tiềm thức của anh lúc này.

Khối ngọc trụ thần bí trong tiềm thức của anh giống như không tồn tại, trên mình nó tỏa ra hòa quanh, lại không thể xua tan được phật quang và tiếng tụ kinh phật, khiến con người có một cảm giác lười biếng. Giống như đã ăn no, không muốn cử động.

Khóe miệng Đường Tuấn không kiềm được lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, khối ngọc trụ thần bí này mặc dù là một vậy trợ lực mạnh mẽ, đã giúp đỡ anh rất nhiều. Nhưng dù sao anh không thể điều khiển toàn bộ được.

"May mà tao không đặt hết hi vọng lên mày." Đường Tuấn cười khổ, tinh thần lực của anh giống như thủy triều không biết mệt mỏi không ngừng lên xuống, không ngừng tấn công hư ảnh tượng phật kia. Mà dưới sự tấn công ấy, hư ảnh tượng phật bắt đầu nhạt hơn chút.

"Phật cũng đừng hòng độ tôi!" Đường Tuấn hừ lạnh. Chỉ cần cho anh thời gian, anh tự tin có thể đẩy hết phật quang từ trong đầu mình ra.

Mà lúc này, ở bên ngoài, dưới ánh sáng mạnh mẽ của phật quang, cơ thể anh dần nóng lên, tỏa ra nhiệt độ kinh khủng, dường như muốn tan hết ra vậy. Nhưng Đường Tuấn không thèm để ý, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt lên hư ảnh tượng phật trong tiềm thức. Phật quang mạnh hơn nữa, cũng không thể làm hại thân thể.

Anh không chú ý đến máu tươi trên quần áo mà lúc bị thương phun lên lại được phật quang làm cho biến mất, hóa thành huyết vụ hòa với ánh sáng vàng nhạt. Huyết vụ này vốn không tiêu biến, ngược lại ngưng tụ thành một mảnh. Huyết vụ lại không sợ phật quang, giống như bị người khác thao túng, thong thả, lao đến một nơi yên lặng nào đó.

Nơi đó, đặt một thi thể.

Chủ nhân của thi thể ấy tên Hàn Nhật Long, là đạo thể ba trăm năm trước.

Huyết vụ đi đến đỉnh đầu của Hàn Nhật Long, lại tiếp tục từng chút một đi vào đỉnh đầu ông ta.

Ha.

Hai mắt Hàn Nhật Long vốn nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra, một luồng tinh mang lướt qua từ trong đồng tử của ông ta.

Hàn Nhật Long lúc này giống như hồi sinh từ cõi chết ba trăm năm trước.

Đầu tiền hắn nhìn thấy Đường Tuấn, lại ngẩng đầu liếc chỗ phật quang đại trận kia, trên mặt dần dần hiện ra lãnh ý.

"Đạo thể cũng không phải đồ chùa Bái Đính sở hữu." Hàn Nhật Long nói nhỏ chỉ đủ bản thân mình nghe thấy.

"Ai, đây là vết thương chùy Huyền Vu gây ra. Vốn dĩ cậu còn không phải đi đến bước đó, nếu không chùy Huyền Vu của Bát Văn cũng không thể nào đả thương đạo thể." Hàn Nhật Long tiếp tục lẩm lẩm, lãnh đạm nói: "Vu Môn lại vẫn dám xuất trận. Đáng tiếc Hàn Nhật Long xuất hiện ở môn phái có tầm nhìn thiển cận, nếu không đã lấy thân mình ngăn cản Vu Môn!"

Nói xong, ông ta khẽ thở dài, dường như đang tiếc nuối cho cảnh ngộ của bản thân.

Giọng nói vang lên, một giọt máu tươi từ ấn đường của ông ta chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui