Chương có nội dung bằng hình ảnh
Anh từng nghiên cứu nguyên tắc khắc chế võ, gần như đã hiểu rõ Đạo.
Nhưng bây giờ, anh vừa tiến vào Thần Hải, cảm nhận được nguyên khí biển cả cực kỳ mạnh mẽ luôn luôn cuồn cuộn mênh mông, anh càng cảm thấy sự nhỏ bé của chính mình và thế giới võ thuật vô cùng huyền diệu. Trái lại anh càng thêm bối rối.
Chỉ còn không đầy nửa tháng nữa là đến Đại hội Võ thuật Hà Nam, Đường Tuấn không muốn ở lại đợi lâu hơn nữa. Ba ngày sau, Đường Tuấn tự mình xách hành lý rời khỏi chùa Bái Đính.
Lúc này, tết âm lịch của Việt Nam vừa kết thúc, Đường Tuấn đi ra từ trong rừng hoang núi thẳm, tiến vào thành phố trung tâm của tỉnh Nam Định, anh cảm nhận được không khí vui mừng sôi động hơn. Đường Tuấn đứng một mình lẻ loi trên đường, hơi không hòa hợp với cảnh vật nhộn nhịp xung quanh, giống như bị thế giới vứt bỏ sang một bên vậy.
Đây là tết âm lịch đầu tiên Đường Tuấn trải qua một mình ở bên ngoài từ nhỏ đến lớn. Trong một năm qua, nhà họ Đường đã trải qua tai nạn trước giờ chưa từng có, đồng thời bản thân anh cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mà trước kia anh chưa từng nghĩ đến.
Ban đầu, anh muốn trở thành một người giống như ông nội anh, làm một bác sĩ chữa bệnh cứu người. Nhưng bây giờ, anh lại tham gia vào giới Võ thuật, biết được những bí mật có thể thay đổi toàn bộ thế giới, thậm chí chạm trán với Vu Môn thần bí. Có rất nhiều chuyện dù sao đi nữa anh cũng không thể chấp nhận được. Điều duy nhất anh có thể làm chính là không ngừng mạnh mẽ lên, nắm trong tay càng nhiều năng lực, như vậy mới có thể đảm bảo che chở được bản thân và những người anh quan tâm trong thời buổi loạn lạc.
Đường Tuấn nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng này. Anh bắt taxi đến sân bay, chuẩn bị ngồi máy bay bay đến Hà Nam trước. Còn một khoảng thời gian nữa máy bay mới cất cánh, Đường Tuấn mới ngồi nghỉ ngơi ở cuối sảnh chờ.
“Lệ Lệ, anh thực sự rất thích em. Em đồng ý với anh đi.” Đúng lúc này, giọng nói vội vàng vang lên ở cuối sảnh chờ.
Phương hướng giọng nói vang lên vừa vặn ở trước mặt Đường Tuấn, ngay lập tức, Đường Tuấn thấy được người đến là ai.
“Là cô ta.”
Một chàng trai trẻ tuổi như cậu ấm nhà giàu mặc áo vét đi giày da, gương mặt điển trai đang cầm một bó hoa hồng lớn đặt ở trước mặt một nữ tiếp viên hàng không. Ngoại hình của cô nàng tiếp viên hàng không này vô cùng xinh đẹp, phong cách vừa ngây thơ vừa quyến rũ, đúng là mẫu người mà đàn ông rất thích chinh phục. Hơn nữa Đường Tuấn có quen biết cô tiếp viên hàng không này, đúng là Trần Lệ Lệ anh gặp được trong lúc đi du lịch với Đinh Thiếu Trung.
Trong Thung lũng Đầm Lầy, Ngôn Hòa Minh ra tay, thúc đẩy thi khí trong cơ thể của bọn họ. Đường Tuấn xuất hiện, cuối cùng mới cứu được Trần Lệ Lệ, Đinh Thiếu Trung và những người bình thường khác. Vốn dĩ Đường Tuấn nghĩ sẽ không có cơ hội gặp lại, không ngờ vậy mà lại gặp nhau ở chỗ này.
Trần Lệ Lệ hơi nhíu mày, chán ghét nhìn cậu ấm nhà giàu trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Trần Hồng Minh, tôi đã nói với anh rồi, tôi không thích anh, sao anh lại quấn quýt lấy tôi không tha để làm gì chứ.”