Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Tôi đi nghỉ một lát, nếu có việc gì thì gọi tôi nhé." Đường Tuấn nói xong, bước vào phòng đóng cửa lại.

Với thực lực của anh bây giờ thì có nghỉ ngơi hay không cũng không ảnh hưởng gì. Anh chỉ muốn nhanh chóng bổ sung xong pháp môn Mặc Cổ Luyện Khí để giao cho Hoa Tiểu Nam. Sắp tới đại hội võ thuật rồi, nếu có thể giải quyết tai họa ngầm trong tu luyện của Hoa Tiểu Nam thì anh cũng bớt lo hơn nhiều.

Ngô Hoàng Phi gật đầu, anh ta hận không thể để Đường Tuấn ở lỳ trong nhà không ra ngoài, miễn cho thu hút sự chú ý của người nhà họ Từ. Cha anh ta đã liên hệ với lãnh đạo năm xưa của mình, thương lượng có thể đứng giữa phối hợp, hòa giải mâu thuẫn giữa Đường Tuấn với nhà họ Từ không. Coi như báo đáp lại ơn cứu mạng của Đường Tuấn.

Đường Tuấn lúc này đã trầm vào trạng thái tu luyện, pháp môn Mặc Cổ Luyện Khí hiện lên trong đầu anh.

"Phương pháp luyện khí Mặc Cổ này đúng là rất thần kỳ, năm đó tổ tiên Miên Cương sáng tạo bí thuật này chỉ sợ thật sự dòm ngó đến cực hạn của võ đạo, thậm chí còn xa hơn." Trước đây anh đã hơi có hiểu biết với bí thuật này. Lúc này vừa xâm nhập thăm dò đã cảm thấy sự huyền duyện của nó.

"May là mình chỉ cần bổ sung phần khuyết thiếu của bí thuật cho đầy đủ chứ không phải sáng tạo." Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.


Bổ sung là có dấu vết để lần theo, nhìn từ góc độ của người đi trước. Còn sáng tạo là từ không sinh có, khó khăn hơn cả trăm ngàn lần.

Từ lúc bắt đầu tu sửa bí thuật, chín mươi chín chữ trong thức hải của anh chợt có một chữ hơi sáng lên.

Chữ kia không thuộc loại văn tự hiện đại, bằng hiểu biết của Đường Tuấn cũng không nhận ra chữ này thuộc thời đại nào. Nhưng tại minh tưởng, Đường Tuấn có thể hiểu được ý nghĩa của chữ kia.

Cổ.

Chữ kia đại diện cho chữ cổ, cổ trong cổ thuật.

Một chữ tựa như đại diện cho khởi nguyên của toàn bộ cổ thuật.


Cứ việc Đường Tuấn chỉ có thể nhìn trộm được một tia nhỏ, nhưng đáy lòng đã vô cùng khiếp sợ.

Từ lúc anh bắt đầu tu luyện Thần Tàng Quyết, chín mươi chín chữ này đã xuất hiện trong thức hải, mà mãi đến hôm nay chúng mới lộ ra phi phàm.

"Có lẽ... mình không chỉ có thể bổ sung bí thuật này mà còn có khả năng hoàn thiện nó." Sau khi cảm nhận được sự thần kỳ của chữ Cổ, đáy lòng Đường Tuấn chợt toát ra một ý niệm như vậy.

Lúc trước, cho dù anh có thể tu bổ bí thuật này thì e rằng cũng phải tốn kha khá tâm tư. Giờ lại nghĩ đến việc hoàn thiện nó, khiến nó càng thêm hoàn hảo. Nếu để đám già làng và các đáng tổ tiên của dân tộc Mèo biết thì e là sẽ chửi ầm lên với Đường Tuấn cho xem. Một kẻ mới bước vào Thần Hải Cảnh mà đã dám có ý nghĩ hoàn thiện Mặc Cổ Luyện Khí. Như vậy chẳng khác nào mắng tổ tiên dân tộc Mèo vô dụng.

Đường Tuấn là kiểu người nói là làm, vừa có ý nghĩ là lập tức nếm thử.

Vốn cho rằng sẽ rất khó, không ngờ toàn bộ quá trình thuận lợi ngoài mong đợi.

Mặc Cổ Luyện Khí đến tay anh tựa như chính anh sáng tạo ra vậy, cảm giác có thể hiểu tượng tận trong lòng.

Lần thứ hai Đường Tuấn mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu khắp ngoài phòng, đã là giữa trưa rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận