Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Trương Huy, dân tộc Mèo các người không cần phải giải thích với anh ta!" Lúc này, đột nhiên Tân Kiên cắt lời Trương Huy, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, giống như một con rắn độc có thể ăn thịt người khác bất cứ lúc nào. Ngày đó Đường Tuấn chặt đứt một cánh tay của anh ta, may mắn là anh ta có xuất thân Nghịch Luân, có rất nhiều đan dược và sự giúp đỡ của khoa học kỹ thuật hiện đại, mới có thể giúp anh ta nối liền lại cánh tay một lần nữa. Nhưng sự sỉ nhục đó cứ luôn bám theo anh ta, khiến cho khuôn mặt của anh ta luôn u tối, không thể khôi phục được cánh tay đã bị đứt như lúc ban đầu được nữa.

"Xem ra tài năng của anh cũng không có gì đặc biệt cả, trốn lâu như vậy vẫn chưa phá giới hạn của cơ thể để lên cấp thần hải." Tân Kiên bĩu môi khinh thường nói.

Anh ta có xuất thân không hề bình thường, từng tiếp xúc với nhiều cao thủ thần hải cảnh, vô cùng quen với khí tức của thần hải cảnh. Lúc này, Tân Kiên không hề cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của riêng thần hải cảnh từ trên người của Đường Tuấn. Mà từ trước đến nay đạo thể giới hạn cơ thể như một tảng đá không thể phá vỡ, đương nhiên anh ta sẽ cho rằng Đường Tuấn vẫn còn dậm chân tại chỗ.


Đường Tuấn khẽ cười, không giải thích gì thêm.

Bây giờ năng lực của anh gần như mỗi giờ đều đang được khơi thông với nguyên khí biển cả, cơ thể như ngọc thô chưa được mài dũa hoàn hảo không tì vết, bên trong lại trong sạch, lại thêm sự kì diệu của bí quyết thần tàng, chính là không phải ai cũng có thể cảm nhận được nguyên khí chấn động của võ giả sau khi qua được thần hải cảnh.

Mặc dù trong khoảng thời gian này, Tần Kiên đã luyện tập và tiến bộ không ít về mặt võ đạo, nhưng vẫn chưa thể vào được thần hải, nên đương nhiên không thể nhìn ra được thực lực của Đường Tuấn. Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng chính là như vậy.

"Vậy thì sao chứ? Dù sao thì tôi cũng vẫn là đạo thể!" Đường Tuấn nói.

Đột nhiên Tân Kiên tiến lên phía trước một bước, ánh mắt lóe lên, khí tức trên người hung hăng mạnh mẽ giống như núi lửa phun trào. Trương Huy, Tô Phượng và các trưởng lão của dân tộc Mèo lập tức thay đổi sắc mặt, không ít trưởng lão có tu vi yếu kém lùi lại mấy bước, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, lúc này chỉ với sự mạnh mẽ của khí tức thôi, Tân Kiên đã không kém gì Trương Huy và Tô Phượng rồi!

"Quả nhiên Nghịch Luân có rất nhiều người tài. Chỉ là một Tân Kiên thôi mà có thể mạnh đến như vậy, tài năng gần như không thua kém gì Trương Tĩnh Hòa và các môn phái lớn khác. Theo như lời đồn thì cậu Long kia được khen nghịch lân sao kim, sợ rằng những người cùng thế hệ không ai có thể đụng tới được." Trương Huy và Tô Phượng liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt có thể thấy được sự dè chừng của họ.

Bọn họ nhìn về phía Hoa Tiểu Nam cùng một lúc, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng. Vị tổng chủ dân tộc Mèo này của bọn họ, đừng nói là cậu Long, đến Tân Kiên cũng không thể sánh nổi, dân tộc Mèo thật là bất hạnh mà.


Tân Kiên nghe vậy, không hề nghi ngờ suy đoán của mình.

Anh ta nhếch môi nở một nụ cười khinh thường, điên cuồng nói: "Cũng không có gì đặc biệt cả, anh thì vẫn dậm chân tại chỗ nhưng tôi thì vẫn không ngừng tiến bộ qua từng phút, tu vi ngày càng mạnh mẽ. Giờ đây tôi đã không còn là mình của ngày hôm đó nữa rồi! Cuối cùng thì sẽ có một ngày, đạo thể của anh sẽ biến mất, sẽ bị người đời lãng quên thôi!"

"Hôm nay, tôi sẽ dùng anh như một hòn đá mài để khẳng định những gì tôi đã học được!"

Tân Kiên khẽ quát một tiếng, thanh kiếm cổ trên lưng phát ra tiếng leng keng rất lớn, được rút ra khỏi vỏ một cách hung hăng. Anh ta dùng ngón tay của mình khẽ vuốt thanh kiếm, dáng vẻ ngạo nghễ, tỏ ra điên cuồng nói: "Đường kiếm này của tôi chính là do cậu Long tự mình chỉ điểm. Gọi là sát thần! Anh là người đầu tiên nhìn thấy sự sắc bén của thanh kiếm này. Tự lấy làm vinh dự đi!"


Sát thần! Một chiêu có thể giết được cả thần hải!

Vừa dứt lời, thanh kiếm cổ trong tay Tân Kiên được vung ra.

Chiêu kiếm này nhìn thì đơn giản, có khí tức cổ xưa. Nhưng khi thế kiếm được hình thành, ngay cả những cường giả như Trương Huy, Tô Phượng cũng không khỏi thay đổi sắc mặt lần nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận