Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mặc dù nhà họ Vũ ở Tây Bắc đều là những người có cùng huyết thống với Vũ Tuyết Hương truyền nhau quản lý, nhưng hầu hết mọi người trong giới võ thuật đều biết cao thủ hàng đầu của nhà họ Vũ không phải người cùng huyết thống với Vũ Tuyết Hương mà là Vũ Quân, em trai của ông nội Vũ Trung Tuệ của cô ả! Vũ Quân cả đời mê đắm với võ thuật, đến nay vẫn chưa lập gia đình! Mấy chục năm trước Vũ Quân đã là cao thủ Thần Hải cảnh, có quyền lực ở nhà họ Vũ, thậm chí còn hơn cả Vũ Trung Tuệ.
Việc Vũ Quân đến giống như có thêm một quả bom nổ vang khắp giới võ thuật ở Hà Nam.
Lục Dạ Tâm, người đứng đầu nhà họ Lục ở Biển Nam đưa rất nhiều vị trưởng lão đến Hà Nam, Lục Dạ Tâm khom người đứng cạnh một ông lão có khuôn mặt già dặn. Có người nghe thấy Lục Dạ Tâm gọi ông ta là "Cổ đại sư".
Cổ Sáng!
Cổ Sáng chính là cao thủ Thần Hải cảnh của nước Tuyên, tập Cổ Thái Quyền và Giáng Đầu Thuật!
Cổ Sáng vừa đến Tô Giang đã tuyên bố trước mặt mọi người: "Ba ngày sau sẽ giết chết Đạo Thể ở đại hội võ thuật!"
Ngay lập tức toàn bộ giới võ thuật Hà Nam bắt đầu xôn xao. Rất nhiều người cùng dồn ánh mắt về chỗ khách sạn mà dân tộc Mèo đang ở, muốn xem Đường Tuấn phản ứng thế nào với chuyện này. Nhưng sau khi Đường Tuấn đánh bại Tân Kiên, dường như anh hoàn toàn biến mất, không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài.
"Không phải Đạo Thể là vô địch sao, tại sao không có chút chí khí nào vậy. Cổ Sáng đã cưỡi lên đầu cậu ta mà đi vệ sinh luôn rồi, vậy mà đến lời thách đấu cậu ta cũng không trả lời." Ở bên ngoài khách sạn cách đó không xa có một đám võ giả đang thấp giọng thảo luận.
Cổ Sáng là người nước Tuyên, nên tất nhiên trong lòng bọn họ sẽ ủng hộ vị Đạo thể của nước mình là Đường Tuấn. Nhưng thời gian gần đây Đường Tuấn quá im lặng nên bọn họ cảm thấy hơi bực mình.
"Trả lời cái rắm! Cậu ta dám trả lời sao?" Có người khinh thường nói: "Cổ Sáng luyện tập Cổ Thái Quyền và Giáng Đầu Thuật, nghe nói là cả tinh thần và thân xác cùng thăng cấp lên Thần Hải, mặc dù mới chỉ là Thần Hải cảnh sơ kỳ nhưng toàn bộ thực lực có thể sánh bằng võ giả Thần Hải cảnh trung kỳ. Người giống như vậy ở nước Việt Nam đều là những người tai to mặt lớn. Dù sao thì Đạo Thể vẫn chưa vào Thần Hải. Mặc dù chỉ thiếu một chút nữa, nhưng khoảng cách như trời với đất, chênh lệch sức mạnh không thể nói rõ."
"Vậy chẳng lẽ ngồi nhìn một người nước ngoài như Cổ Sáng hăm dọa giới võ thuật nước Việt Nam chúng ta?" Có người không cam lòng.
"Đạo Thể không đấu được thì nước Việt Nam chúng ta vẫn còn người khác. Ông cụ Vũ Quân của nhà họ Vũ và ông cụ Từ Vũ của nhà họ Từ đều là những người nổi danh gần ba mươi năm nay của nước Việt Nam, mọi thứ đều không hề thua kém Cổ Sáng, có bọn họ ở đây, Cổ Sáng không gây ra được sóng gió gì đâu." Có người lắc đầu than thở, nhìn khách sạn rồi cảm khái nói: "Đạo Thể đã là quá khứ rồi. Giờ đây trong giới võ thuật từng lớp từng lớp người tài xuất hiện, phải kể đến như Mục Văn Phong, Trương Tĩnh Hòa, hòa thượng câm đều là những người tuyệt thế vô song. Có khi bây giờ Từ Nhật cũng vượt qua cậu ta rồi. Buồn cười là đến giờ Đạo Thể vẫn còn cắm mặt ở khách sạn cùng với cô gái dân tộc Mèo kia làm việc mập mờ, sắp chết đến nơi rồi còn không biết, uổng công là Đạo Thể."
"Đạo thể đã là thời quá khứ rồi."
Những người có mặt đều đang ngẫm nghĩ câu nói này, đúng là nói không sai.
"Suy cho cùng thì cảnh tượng Hàn Nhật Long lấy Đạo Thể ngang tàn ba trăm năm trước không thể xuất hiện nữa rồi."