Vẻ mặt Từ Vũ lạnh dần, đây vốn không phải tìm người phát ngôn gì cả. Mà là để nhà họ Từ phục tùng, để họ làm người hầu của Tuyết Hồng Thảo Đường. Để đến lúc cần thiết, Tuyết Hồng Thảo Đường chỉ cần dùng một câu thôi, chỉ sợ là cả nhà họ Từ đều phải chết.
Nhưng thế lực hiện tại của Tuyết Hồng Thảo Đường, là thứ mà nhà họ Từ không thể chống lại. Nếu từ chối, sợ là sẽ giẫm vào vết xe đổ của một thế gia nọ vào ba trăm năm trước, tộc bị diệt, người không còn.
"Đừng hòng! Nhà họ Từ của tôi tuyệt đối không khuất phục dưới chân người khác!" Từ Vũ vẫn còn đang suy tư, thì Từ Nhật đã không chịu được mà lên tiếng.
Từ Nhật dẫu sao vẫn còn trẻ, dòng máu nóng vẫn đang trào dâng, không thể chịu đựng chuyện nhà họ Từ làm tôi làm tớ cho người khác. Lòng anh ta ôm chí lớn, muốn đưa nhà họ Từ lên đến đỉnh cao trước giờ chưa từng đạt tới, nên sao có thể chịu được bị người khác sỉ nhục như vậy.
"Lúc tôi nói chuyện, có chỗ để cho anh chen vào sao?" Tạ Nam cười lạnh một tiếng, cánh tay khẽ giơ lên.
"Dừng tay!" Từ Vũ quát to, nguyên khí toàn thân trong nháy mắt sôi trào.
Phản ứng của lão khá nhanh, nhưng vẫn như cũ chậm mất nửa nhịp.
Một luồng chân khí không gì sánh được, nó như cuồng phong phóng ra từ tay Tạ Nam, đánh vào ngực Từ Nhật. Từ Nhật không đỡ nổi chiêu này, lập tức phụt ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Trong không khí tỏa ra một mùi thuốc kỳ lạ, khiến cho tâm trí người ta say mê.
Từ Vũ đỡ lấy cháu nội, chân khí mạnh mẽ truyền hết vào thân thể Từ Nhật, để sức sống của anh ta không tiêu tan. Khuôn mặt lão cực kỳ khó coi, một đòn vừa nãy khiến cho Từ Nhật bị thương nặng tới nỗi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, trước giờ chuyện này gần như chưa từng xảy ra.
"Cháu nội tôi chỉ nói có một câu, cậu xuống tay quá độc ác rồi!" Vẻ mặt Từ Vũ cay độc như dã thú muốn cắn người.
Vẻ mặt Tạ Nam vẫn bình tĩnh, không có chút áy náy nào, giống như đây là chuyện dĩ nhiên vậy: "Chủ đang nói chuyện, từ lúc nào đến lượt tôi tớ có thể xen mồm. Nếu nhà họ Từ của ông không đồng ý, vậy anh ta chính là kết cục của các người. Dựa vào một đạo thống không đạt đến Thần Hải cảnh trung kỳ như ông, có thể cản được tôi sao? Trở thành đầy tớ của Tuyết Hồng Thảo Đường là vinh dự mà nhà họ Từ các ông tu nhiều đời mới có được".
Những người nắm quyền nhà họ Từ như Từ Vũ, Từ Đông đang cắn chặt răng, không nói được lời nào. Nhưng lửa giận trong mắt thì sôi sùng sục, có thể tưởng tượng được trong lòng họ đang phẫn nộ tới cỡ nào.
Về phần những tộc nhân bình thường của nhà họ Từ, vẻ mặt của họ càng thêm sợ hãi. Trong ánh mắt vài người nhìn về phía Từ Vũ mang theo vẻ khát khao, rõ ràng là mong Từ Vũ đồng ý yêu cầu này, để cho bọn họ có cơ hội được sống.
"Lẽ nào hôm nay nhà họ Từ phải đối mặt với họa diệt tộc hay sao?" Trong lòng Từ Vũ phức tạp vô cùng, bộ xương già của lão đây có thể liều mạng đánh một trận. Nhưng, nếu như vậy thì huyết mạch nhà họ Từ ở Hà Nam từ nay xem như bị cắt đứt, lão có chết trăm lần cũng không đền hết tội.
Từ Vũ ngẫm nghĩ rồi lại đảo mắt nhìn về phía nhiều võ giả trong sân. Nhưng thứ lão nhìn thấy, những võ giả trước đây cung kính có thừa với nhà họ Từ giờ đây đang rối rít né tránh, ngay cả Vũ Quân ở bên cạnh cũng yên lặng lùi lại hai bước.
Đưa mắt nhìn xung quanh không có người thân, bạn bè!