Lư Thế Giang nhìn Đường Tuấn thật sâu, muốn tìm ra chút biểu cảm dối trá giả vờ từ trên mặt anh.
"Được! Tôi đồng ý với anh!" Cuối cùng, Lư Thế Giang đồng ý.
Thấy Lư Thế Giang đồng ý, trên mặt Đường Tuấn lộ ra ý cười.
"So tài như thế nào, cậu nói xem?" Lư Thế Giang hào phóng nói: "Tôi cũng muốn nhìn xem cậu có mấy phần y thuật của cụ Đường."
Đường Tuấn cười nói: "Trước đó anh Thiệu đã so tài ba lần với Hiệp hội Y học cổ truyền của tôi, vậy tôi cũng so tài ba lần với anh ta, ba trận phân thắng thua, không cần trọng tài, thắng thua công bằng từ lòng người. Đương nhiên, nếu như giữa đường các ông muốn đổi người thì tôi cũng không có ý kiến."
Lư Thế Giang nghe vậy hơi giật mình, không khỏi nhìn Đường Tuấn nhiều hơn chút, thầm nghĩ: ‘Lòng dạ khí phách cũng không tệ. Chẳng qua chuyện này liên quan đến lề lối tương lai của Y học cổ truyền, mình không thể nhường bước. Tên nhóc Đường này có thể được đám người Vương Trọng Quang và Thẩm Dũng đề cử, có lẽ y thuật sẽ không kém bao nhiêu. Chẳng qua Quý Khương cũng là kỳ tài y đạo, y thuật của nó đều được mình chân truyền, trái lại hai người ngang sức ngang tài. Nếu như đến lúc đó đánh ngang tay, mình bèn đánh cược cái mặt già này, bắt nạt tiểu bối một chút thì thế nào?’
Chỉ trong giây lát, trong lòng Lư Thế Giang đã có tính toán.
"Đường Tuấn, anh giỏi đấy." Thiệu Quý Khương nhìn Đường Tuấn, trên mặt lộ ra ý cười chân thành tha thiết: "Anh là người đầu tiên dám nói với thầy tôi những lời này."
"Anh cũng không tệ." Đường Tuấn trả lời. Với năng lực phân biệt của anh, tất nhiên có thể nhìn ra trên người Thiệu Quý Khương thoáng có chân khí dao động, thậm chí sự dao động này còn ổn định hơn so với trên người Vương Tấn Lợi. Nhưng một lát sau, Đường Tuấn nhíu mày dường như có phần không hiểu, nhưng bất chợt lông mày lại giãn ra một lần nữa, không có ai nhận ra sự thay đổi trong chớp nhoáng này.
"Cuộc so tài này tôi sẽ không nương tay, tôi cũng hi vọng hội trưởng Đường dùng hết sức để ứng phó. Y học cổ truyền là tín ngưỡng của tôi từ nhỏ đến lớn, nếu hội trưởng Đường nương tay, đối với anh hay đối với tôi đều là sự sỉ nhục lớn lao." Thiệu Quý Khương nghiêm túc nói.
Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu. .
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Từ khi Hiệp hội Y học cổ truyền được thành lập, mỗi ngày đều có rất nhiều người bệnh đến đây xin được chữa trị. Sau khi Đường Tuấn và Lư Thế Giang thảo luận quy tắc xong, mấy nhân viên Hiệp hội Y học cổ truyền như Mặc Thiên Ngữ lập tức dẫn sáu người bệnh từ chỗ khám bệnh đến.
Trên mặt sáu người bệnh này mang vẻ lo lắng bất an, đặc biệt là khi nhìn thấy nhóm người giương cung bạt kiếm, chỉ thiếu điều rút đao khiêu chiến, trong lòng họ càng căng thẳng. Bọn họ chỉ đến khám bệnh, cũng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu nào cả.
Chờ đến khi nhân viên của Hiệp hội Y học cổ truyền nói sơ qua trận đánh cược giữa Đường Tuấn và Lư Thế Giang với mấy người họ, đồng thời nói rõ thân phận hội trưởng Hiệp hội Y học cổ truyền của Đường Tuấn, vẻ mặt lo lắng bất an của họ đều biến mất, thậm chí còn hưng phấn kích động.
Mặc dù bọn họ chưa từng gặp Đường Tuấn, nhưng họ đã từng nghe nói hội trưởng Hiệp hội Y học cổ truyền là thần y từ lâu. Mặc dù người hội trưởng trước mắt này trông trẻ tuổi hơn so với bọn họ tưởng tượng, nhưng có thể được nhiều thần y tôn sùng như thế, tất nhiên về mặt y thuật sẽ có chỗ độc đáo.
"Khách làm theo chủ, anh làm trước đi." Đường Tuấn nghiêng người nhường bước, để Thiệu Quý Khương chọn trước.
Thiệu Quý Khương khẽ gật đầu, ngẫu nhiên chọn một người trong số sáu người đó.
Anh ta chọn một người phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi.