Trước TiếpĐường Tuấn nhìn biểu cảm của bà Độc, biết là mình đã đoán đúng rồi.
Anh cũng không lo lắng gì, cứ như vậy mà chờ đợi."Tôi có thể đem mọi chuyện nói cho cậu, nhưng trước đó cậu phải trả lời tôi một câu hỏi!" Bà Độc bỗng nhiên nhìn chằm chằm Đường Tuấn nói."Nói đi." Đường Tuấn nói."Cậu có phải là người của Y Thánh họ Đường không?" Giọng nói của bà Độc mang theo chút sợ hãi và căng thẳng hỏi.Động tác gõ bàn của anh dừng lại một chút, nhưng sau đó đã nhanh chóng quay lại bình thường.
Nhưng hành động nhỏ này đã bị bà Độc nhìn thấu, cũng tin tưởng phán đoán của mình hơn vài phần."Bà muốn biết chuyện này để làm gì?" Đường Tuấn hỏi.Bà Độc cười âm u, nói: "Không thể tin được là người họ Đường lại không dám nhận gốc gác của mình, thật là quá buồn cười! Nếu tên Đường Hạo ở dưới suối vàng mà biết chuyện này thì không biết có bị tức đến chết lại một lần nữa không nhỉ?""Bà muốn chết à!" Nghe được có người sỉ nhục ông nội của minh, giọng nói của Đường Tuấn đã mang theo mây phần âm u lạnh lẽo."Ha ha! Quả nhiên tôi đoán không sai, cậu chính là cháu nội của Đường Hạo đúng không?" Bà Độc ngừng cười, hỏi.Đường Tuấn nhìn bà ta thật kĩ càng, nói: "Đúng thì sao nào?"Lúc này anh đã muốn giết chết bà Độc rồi, nhưng trước khi anh có được thực lực đối đầu với Đường Quang Hòa, anh tuyệt đối không thể để bại lộ thân phận của mình.Bà Độc lại không hề để bụng mà còn dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn Đường Tuấn, nói: "Đường Hạo sinh được cháu trai rất tốt! Chỉ tiếc là ông ta không nhìn thấy.""Ông ấy sẽ nhìn được thôi." Đường Tuấn không có phủ nhận, nói: "Nói đi.
Rốt cuộc thì bà muốn làm gì?"Bỗng nhiên vẻ mặt bà Độc trở nên bi thương, nói: "Tôi muốn cậu ra tay cứu cháu gái tôi!""Muốn tôi cứu cháu gái bà sao?" Đường Tuần hỏi ngược lại.Bà Độc gật đầu, nói: "Đúng vậy.
Cháu gái tôi từ nhỏ đã mắc phải bệnh lạ, tôi rời khỏi bộ tộc người Mèo là vì muốn tìm thuốc để kéo dài sinh mệnh cho con bé, sẵn tiện tìm xem có vị bác sĩ nào có thể chữa trị được căn bệnh lạ của con bé không."Đường Tuấn hiểu được đôi chút, nói: "Vậy thì tại sao bà lại tìm tôi?"Từ trước đến nay, người dân tộc Mèo rất coi trọng con gái, thậm chí là thiên vị họ.
Chỉ có thể bởi vì thương cháu sốt ruột nên mới có thể khiến cho bà lão này làm ra hành vi liều mạng như vậy.Bà Độc nghiêm túc nhìn Đường Tuấn, nói: "Bởi vì cậu là cháu trai của Đường Hạo.
Năm đó tôi từng đến nhà họ Đường để tìm Đường Hạo nhưng ông ta không cách nào trị hết bệnh cho cháu gái tôi, ông ta có cho tôi một toa thuốc để kéo dài tính mạng của cháu gái tôi.
Khi đó ông ta khẳng định rằng cháu gái tôi sẽ không thể sống qua hai mươi lăm tuổi.
Đến bây giờ thì chỉ còn nửa năm nữa thôi là Tiểu Nam sẽ đủ hai mươi lăm tuổi.
Tôi, tôi!"Nói tới đây, giọng nói bà Độc đã bắt đầu nghẹn ngào, bà ráng cắn chặt môi để mình không phát ra âm thanh."Ha ha! Ngay cả ông nội của tôi cũng không có cách để trị bệnh thì bà lấy lí do gì mà cho rằng tôi có thể trị được chứ?" Đường Tuấn hỏi.Bà Độc cố kìm nén đau thương trong lòng, nói: "Bởi vì cậu không chỉ là cháu trai của Đường Hạo mà còn là một cao thủ cảnh giới Chân Khí.
Tuy nhà họ Đường có tiếng là thế gia Y học cổ truyền thừa mấy trăm năm nhưng mà chưa bao giờ có được một cao thủ cảnh giới Chân Khí.
Thế nhưng cậu lại có thể, nên tôi nghĩ lấy thuật chữa bệnh của nhà họ Đường và bản lĩnh của cao thủ cảnh giới Chân Khí thì nói không chừng có thể cứu cháu gái tôi một mạng."Đường Tuấn im lặng, xoa xoa cằm, hơi đăm chiêu mà nhìn bà lão.Thấy Đường Tuấn do dự, bà Độc cắn răng nói: "Vậy đi, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi.
Từ nay về sau mệnh của bà Độc tôi chính là của cậu.
Nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ để cho cậu ra tay vậy thì cộng thêm cả bộ tộc người Mèo của tôi đi."Đường Tuấn có hơi dao động, tuy rằng anh chưa bao giờ đi qua bộ tộc người Mèo nhưng từ trong lời ông nội Đường Hạo và nhiều quyển sách cổ thì đã hiểu biết rất nhiều chuyện về bộ tộc người Mèo này.
Ví bộ tộc người Mèo không phải là một đoàn thể mà được chia ra vài phe phái.
Mỗi phe phái am hiểu các lực lượng khác nhau, nhưng cho dù là phe nào thì lực lượng cũng khiến người ta không thể khinh thường.
Vì muốn để anh xem bệnh cho cháu gái của bà ta mà bà Độc dùng cả dòng tộc của bà để làm tiền đặt cược, xem ra thân phận của cô gái này cũng không đơn giản gì, nếu không bà Độc sẽ không bất chấp như thế.Bà Độc mặt đầy vẻ hy vọng nhìn Đường Tuấn, trong lòng gần như đã tuyệt vọng.
Có thể nói Đường Tuấn chính là con đường sống cuối cùng của cháu gái bà, nếu ngay cả cao thủ cảnh giới Chân Khí của Y Thánh nhà họ Đường mà cũng không có cách nào thì bà thật sự không nghĩ ra được cách nào nữa."Tôi đồng ý với bà, tôi sẽ thử xem sao." Sau một hồi thật lâu, cuối cùng Đường Tuấn cũng chậm rãi mở miệng nói.
Anh đồng ý là bởi hai lý do, một là bị cảm động vì tình thương của bà Độc dành cho cháu gái, hai là vì anh muốn thử sức, nếu có thể được sự ủng hộ của dòng tộc người Mèo của bà Độc thì sẽ mang đến cho anh rất nhiều sự trợ giúp.
Phải biết rằng một dòng tộc của bộ tộc người Mèo trong lời bà Độc cũng không phải là bình thường mà là giống với một loại thế gia võ đạo nhà họ Bạch ở Tây Ninh của Bạch Thanh Hỏa.
Theo một khía cạnh khác thì loại gia tộc này còn lợi hại hơn cả nhà họ Đường.Còn về phần bản lĩnh của anh có thể khiến cho bọn họ thuần phục hay không thì đó là chuyện về sau mới cần nghĩ đến."Đa tạ tông sư!" Bà Độc nghe được những lời này của Đường Tuấn, vừa rơi nước mắt vừa trịnh trọng hành lễ.
Đột nhiên, khuôn mặt bà thay đổi, khuôn mặt xám trắng hiện ra màu máu.Đường Tuấn đứng dậy chạy tới, lấy ra ngân châm đâm lên người bà Độc.
Ngân châm này bị đâm bằng phương pháp độc môn của nhà họ Đường, nếu như không có phương pháp chính xác để lấy ra thì sẽ gây tổn thương đến kinh mạch, đây cũng là lí do vì sao lúc nãy bà Độc không dám làm bừa.Sau khi lấy ngân châm ra, khuôn mặt bà Độc đã khôi phục lại màu sắc tái nhợt lúc ban đầu."Vậy thì khi nào tông sư có thể chữa bệnh cho cháu gái của tôi?" Lúc này trong lòng bà Độc quan tâm nhất là bảo vệ được sinh mệnh của cháu gái mình, nên nhanh chóng hỏi.Đường Tuấn suy nghĩ một lát, nói: "Bà về trước đi.
Tôi còn bận rất nhiều việc, sau khi xong xuôi cả tôi sẽ đến tìm bà, bà để lại địa chỉ liên hệ cho tôi đi.".