CHƯƠNG 137
Mười phút sau, xe dừng ở cổng khu dân cư, hai người xuống xe.
“Được rồi, anh tiễn em đến đây thôi, em về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
” Giang Nghĩa nói.
Tô Nhàn cực kỳ không nỡ, ở bên cạnh Giang Nghĩa thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất hạnh phúc, đến nỗi cô không muốn chia tay một chút nào.
“Anh rể.
”
“Hử ?”
“Thật ra em thích…”
Tô Nhàn cúi đầu, hai má ửng hồng, ngập ngừng hồi lâu cũng không nói ra được, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Giang Nghĩa cau mày: “Em làm sao vậy?”
“Em …” Tô Nhàn ra hiệu với hắn, “Anh qua đây, em nói nhỏ cho anh nghe.
”
Giang Nghĩa theo lời ghé tai qua, Tô Nhàn cũng ghé miệng qua.
Sau đó, Tô Nhàn dùng đôi môi hồng mềm mại của mình hôn chụt lên má Giang Nghĩa.
Hành động này doạ Giang Nghĩa mất hồn, hồn vía lên mây.
“Em……”
Tô Nhàn che miệng cười nói: “Trước khi về nhà nhớ rửa mặt sạch, nếu không, để bà chị già phát hiện vết son môi thì tới công chuyện luôn.
”
Giang Nghĩa không nói nên lời: “Em đúng là nghịch ngợm.
”
“Hi hi, anh rể, ngủ ngon nha” – Tô Nhàn nhảy chân sáo vào khu dân cư rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa bước vào xe, trước khi nổ máy, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vết son môi trên mặt mình.
Anh khẽ lắc đầu và lấy khăn giấy lau đi.
Vừa lau vừa nhớ đến nụ cười ngọt ngào và tỏa nắng của Tô Nhàn, nhớ một loạt hành động gần đây của cô ấy.
Em ấy chỉ đang đùa dai thôi phải không ?
Lại còn…… Giang Nghĩa lắc đầu, bỏ hết mớ suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, hít một hơi thật sâu, đạp ga rồi lái xe đi.
…
Quãng thời gian sau đó, cuộc sống cũng thoải mái hơn.
Bởi vì Giang Nghĩa đã giúp Tô Cầm được nở mày nở mặt vào ngày đại thọ của bà ngoại, nên Tô Cầm càng thích Giang Nghĩa hơn, gần đây Đinh Nhị Tiến rất bận rộn với công ty của ông ấy, nên cũng không quan tâm đến Giang Nghĩa.
Lại thêm Đinh Thu Huyền vẫn luôn bận bịu với chuyện của công ty mẹ.
Nên là trong khoảng thời gian này không có ai quản Giang Nghĩa cả, anh rất vui vẻ và tự do, rảnh rỗi thì đi tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Hôm nay, anh vẫn đến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng như thường lệ, gọi nhóm Trình Hải, Thuỷ Bình, Lâm Chí Cường đến văn phòng họp.
Mặc dù gần đây đà phát triển của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng rất nhanh, giá trị của công ty càng tăng cao, danh tiếng ngày càng vang xa, nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ.
Giang Nghĩa vẫn không thể quên em trai Giang Châu của mình đã chết như thế nào.
Trả hết nợ và lấy lại công ty chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi, thứ Giang Nghĩa muốn làm là trừ khử tất cả những người đã hãm hại Giang Châu.