CHƯƠNG 142
Sắc mặt Trình Đan Đình đỏ lên, không phản bác.
Cô ta lại uống vài hớp nước, khẽ nói: “Cảm ơn.
”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Không có gì.
”
Nghỉ ngơi giây lát, Trình Đan Đình ngửi mùi trên người, nói: “Không được rồi, tôi vừa rồi bị tên côn đồ đó ôm quá lâu, trên người cũng dính mùi thối của hắn.
”
Giang Nghĩa hỏi: “Cô hẳn không phải còn muốn đi tắm rửa trước đi?”
“Tắm rửa thì không cần, tôi phải thay bộ quần áo, nếu không mặc bộ đồ thối này, tôi lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn.
”
Cô ta chỉ vào trung tâm thương mại đối diện: “Đến đó mua vài bộ là được rồi.
”
Hai người đến trung tâm thương mại.
Đây là trung tâm thương mại xa hoa vừa khai trương không lâu, bên trong đều là những nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, giá cả khá đắt đỏ.
Cho nên thông thường người tới đây đều là không phú tức quý.
Trình Đan Đình tùy ý ngắm nhìn, đi vào một cửa hàng quần áo, cẩn thận lựa chọn, Giang Nghĩa kiên nhẫn theo phía sau.
Lúc đang chọn, giọng một người phụ nữ truyền tới.
“Ui, đây không phải Đan Đình sao?”
Trình Đan Đình cảm thấy giọng nói này rất quen tai, ngước đầu nhìn, phát hiện người tới là một phụ nữ mang thai bụng đã lớn, đang ôm cánh tay một ông chú trung niên béo mập.
Người phụ nữ mang thai này tên Dương Mai, là bạn đại học của Trình Đan Đình.
Thời đại học, Trình Đan Đình đã thành tích xuất sắc, dáng vẻ xinh đẹp, là nữ thần trong lòng nam sinh toàn trường, bị không ít nữ sinh ghen tỵ.
Dương Mai chính là một trong số đó.
Cô ta mọi mặt đều không bằng Trình Đan Đình, ngoại trừ hâm mộ đố kỵ hận, thì không có bất kỳ cách nào hay ho.
Bây giờ lại không như vậy, Dương Mai gả cho đại gia, muốn ăn có ăn muốn uống có uống, mỗi ngày ở nhà sống cuộc sống của bà hoàng, vô cùng thoải mái.
Nhìn lại Trình Đan Đình, mặc dù vẫn xinh đẹp như hoa, sự nghiệp thành tựu, nhưng không thể phủ nhận cô ta đến bây giờ vẫn độc thân, cả đời này e rằng cũng không thể gả đi.
Ở điểm này, Dương Mai cảm thấy mình có chút chiếm ưu thế.
Bạn học cũ nhiều năm không gặp, không nghĩ tới lại trùng phùng ở nơi này.
Vốn là thời gian vui vẻ, mặt Trình Đan Đình lại không có nụ cười, chỉ vì cô ta rất chán ghét nữ sinh tham giàu khinh nghèo Dương Mai.
Dương Mai đi tới nhìn nhìn Trình Đan Đình, lại nhìn Giang Nghĩa phía sau, phì cười.
“Ồ, tôi luôn nghe bạn học cũ nói, cậu đến bây giờ vẫn còn độc thân, xem ra là giả, hôm nay dẫn bạn trai ra ngoài dạo phố à?”
Trình Đan Đình và Giang Nghĩa cùng sững sốt.
Hiểu lầm này hơi lớn.
Còn không đợi họ mở miệng giải thích, Dương Mai lại nói: “Chỉ là Đan Đình à, không phải tớ nói cậu, mặc dù cậu cũng không còn nhỏ vẫn chưa tìm thấy bạn trai, rất nôn nóng, nhưng cũng không thể đói bụng ăn quàng, thứ rách nát gì cũng nhặt được.
”
“Cậu nhìn vị cậu tìm kìa, phì phì phì, ăn mặc hàng vỉa hè, lại to lớn thô kệch, vừa nhìn là biết vừa cày ruộng về.