CHƯƠNG 180
Long đầu trọc nói: “Anh Giang, đây là Cốt Lang, anh em tốt của em.
”
Giang Nghĩa cười cười, rất có hình tượng, giống như là một con sói gầy da bọc xương.
Long đầu trọc liếc mắt ra hiệu cho Cốt Lang: “Nói chuyện đó của cậu cho anh Giang nghe đi, có lẽ là anh Giang có thể giúp đỡ cho cậu đó.
”
Cốt Lang ngẩn người: “Hả? Không hay đâu? Vì chút chuyện ấy mà lại làm phiền anh Giang.
”
Giang Nghĩa đưa tay chặn lại: “Nói chuyện chính đi.
”
“Vâng, được rồi.
” Cốt Lang nói: “Con trai của em năm nay 6 tuổi, không phải là tuổi này nên đến nhà trẻ đó à? Mấy ngày trước em đưa nó đi đăng ký, kết quả là không ngờ bên phía trường mẫu giáo lại không nhận con trai của em, lý do chính là em là một tên côn đồ.
Em đều đã năn nỉ hết mực rồi, người ta nói cái gì cũng không chịu.
”
“Anh Giang, anh nói xem chuyện này là gì đây, cũng không đến mức con em không được đi học, sau này lớn lên lại phải giống em à?”
“Bởi về chuyện này mà ngày nào em với vợ cũng cãi nhau, phiền muốn chết đi được.
”
Giang Nghĩa cố nhịn cười.
Cái người này chửi mình cũng rất ác độc.
Anh khoác tay: “Cậu muốn đăng ký vào trường học nào vậy, đưa tôi đến đó một chuyến đi.
”
“Anh Giang, vậy thì ngại quá, còn phải để anh tự mình đến đó một chuyến.
”
“Đừng có nói nhảm nữa, dẫn đường.
”
“Vâng.
”
Cốt Lang lái xe đưa Giang Nghĩa về nhà trước, ôm con trai 6 tuổi của mình… Cố Vĩnh Lượng, sau đó đi đến một trường mẫu giáo duy nhất ở gần đấy.
Trường mẫu giáo Húc Huy.
Vừa đi đến cửa xe liền bị bảo vệ ngăn lại không cho chạy vào.
Cốt Lang dừng xe ở bên đường, ôm theo con trai chạy chậm đến trước mặt bảo vệ, anh ta nói: “Tôi, tôi đến đây để đăng ký học cho con trai, làm phiền chú mở cửa ra cho chúng tôi đi vào với.
”
Bảo vệ không thèm để ý đến anh ta: “Hiệu trưởng của chúng tôi đã nói người khác đến đây đăng ký đều có thể, nhưng mà anh đến đây thì không được, đi về đi, ở đây không chào đón anh.
”
Nếu như đổi lại bình thường, dựa vào tính tình của Cốt Lang đã sớm đấm cho một đấm.
Nhưng mà lúc này vì chuyện học hành của con trai, anh ta ăn nói khép nép: “Chú ơi, chú thương tình cho, tôi chỉ đến đây đăng ký cho con trai của mình chứ không làm gì hết.
”
Nói xong, anh ta móc một bao thuốc lá nhét vào trong túi của bảo vệ.
Bảo vệ hừ lạnh một tiếng: “Được thôi, một lần cuối cùng đó.
”
“Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng.
”
Cánh cửa mở ra, ba người đi vào trong trường mẫu giáo, trên mặt của Cốt Lang treo nụ cười mọi lúc mọi nơi, tuyệt đối không dám buông lỏng.
Giang Nghĩa đi theo ở sau lưng.
Anh nhìn Cốt Lang, căn bản không dám tưởng tượng người đàn ông sống trong gió tanh mưa máu ở bên ngoài, thế mà lại giống như một con chó xù vẫy đuôi mừng chủ với người khác.
Mà cái này vỏn vẹn chỉ là vì để con trai của mình có thể được đi học.
Đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Cốt Lang dẫn con trai đi vào, anh ta cười đi đến trước bàn làm việc của hiệu trưởng.